Khi nàng đi đến khúc quanh, chợt thấy một bóng dáng mặc áo xanh non đứng nơi góc tường, thì ra hôm nay Tạ Minh Nhược cũng tới, có lẽ vừa rồi thấy Tạ Chỉ Ninh đứng bên cạnh nàng, nên nàng ấy vẫn chưa dám đến gần. Giờ phút này lại lấy hết can đảm bước lại, do dự nói nhỏ: “Tỷ tỷ... tỷ, tỷ thấy khó chịu ở đâu sao, chỗ Minh Nhược có thuốc chữa đau bụng, để Minh Nhược lấy cho tỷ tỷ dùng có được không?”
Tạ Chiêu Ninh nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn ấy, trên búi song hoàn còn cài hoa châu sáng ngời, nàng lại mềm lòng. Nàng đưa tay vuốt nhẹ mái tóc Tạ Minh Nhược, dịu giọng bảo: “Tỷ tỷ không sao, chỉ là lát nữa nơi này e có chuyện lớn xảy ra, Minh Nhược hãy theo cô cô trở về thì hơn.”
Tạ Minh Nhược nghe vậy lại hỏi: “Là chuyện gì, có liên quan đến tỷ tỷ không?”
Tạ Chiêu Ninh hơi ngạc nhiên, không nghĩ Tạ Minh Nhược lại có chút lanh lợi như thế, có lẽ do dung mạo của nàng ấy quá mức yếu đuối nên nàng đã vô tình bỏ qua điểm này.
Nàng khẽ cười: “Không liên quan đến tỷ tỷ, nhưng có lẽ Minh Nhược sẽ sợ, chẳng bằng cứ về đi thì hơn?”
Tạ Minh Nhược lại nói: “Tỷ tỷ từng dặn Minh Nhược phải dũng cảm, Minh Nhược sẽ không sợ đâu!”
Tạ Chiêu Ninh nhận ra tiểu muội này dường như đang dần trở nên kiên định, nàng ấy đứng bên cạnh cũng có chút an lòng, nên mỉm cười khẽ bảo: “Vậy Minh Nhược ở đây đừng nhúc nhích, tỷ tỷ phải đi làm chuyện xấu rồi, Minh Nhược đừng đi theo.”
Nói rồi Tạ Chiêu Ninh mới cùng Thanh Ổ rời khỏi hoa sảnh. Tạ Minh Nhược còn chần chừ, muốn hỏi tỷ tỷ rốt cuộc định làm gì, có cần nàng ấy giúp không, thế nhưng tỷ tỷ đã dặn phải trông ở đây, nàng ấy cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo.
Tạ Chỉ Ninh thì vẫn âm thầm quan sát nhất cử nhất động của Tạ Chiêu Ninh, thấy nàng cùng Tạ Minh Nhược trò chuyện đôi câu rồi vội vã rời đi, ngay khi ấy Bạch Hành tiến đến, ghé sát bên tai nàng ta thì thầm mấy câu, trong lòng nàng ta lập tức nở nụ cười lạnh: “Hay lắm, cuối cùng cũng tới rồi.”
Tạ Chiêu Ninh quả nhiên chọn đúng lúc, ngay nơi bao nhiêu phu nhân nương tử thế gia đều có mặt, nàng mà ra tay thì danh tiếng hẳn sẽ hoàn toàn bị hủy. Từ nay, nàng đừng hòng tranh đoạt với Uyển Ninh tỷ tỷ nữa, cũng nhờ thế mà mình có thể thành toàn tâm nguyện của di nương!
Lúc này Tạ Uyển Ninh cũng đang chờ, nàng ta ngồi bên cạnh Cao phu nhân và Cao Tuyết Diên, từ xa nơi đám đông đưa mắt nhìn tới, Tạ Chỉ Ninh khẽ gật đầu với nàng ta, ngầm ra hiệu cứ y như đã bàn bạc mà làm.
Ngay sau đó, Tạ Chỉ Ninh đứng dậy, đúng lúc Tạ Huyên đang đi tới bên Khương thị để nói chuyện, nàng ta lập tức bước nhanh đến, quỳ xuống ngay trước mặt họ, gương mặt hiện vẻ nôn nóng mà thưa: “Phụ thân, mẫu thân, nữ nhi có chuyện gấp muốn bẩm!”
Khi ấy Tạ Huyên đang bàn với Khương thị việc có đồng liêu muốn đến nói chuyện hôn nhân cho Tạ Thừa Nghĩa, thấy vậy ông cau mày nói: “Chỉ Ninh, việc gì gấp, chờ một lát rồi nói có được không?”
Tạ Chỉ Ninh lại lắc đầu đáp: “Việc này vô cùng khẩn cấp, mong phụ thân mẫu thân nghe nữ nhi nói một lời, là chuyện liên quan đến tỷ tỷ!”
Khi ấy Cao phu nhân đang cùng con gái ngồi một bàn với Khương thị và Tạ Uyển Ninh uống trà chuyện trò, nghe vậy cũng ngẩng đầu lên.
Tạ Huyên nghe con gái nói thế, nhớ lại biểu hiện vừa rồi của Tạ Chiêu Ninh, trong lòng thoáng dấy lên dự cảm chẳng lành. Ông trầm giọng nói: “Con nói đi, rốt cuộc là chuyện gì!”
Tạ Chỉ Ninh mới cất lời: “Vài ngày trước, trưởng tỷ bảo với con rằng trong lòng tỷ ấy còn oán hận Tạ Uyển Ninh sâu nặng, muốn nhân dịp Tiếp Phong yến mà ra tay với Uyển Ninh. Con… lúc đó nghe xong đã khuyên tỷ ấy thôi đi, nơi tiệc tùng quan trọng như vậy, gia thất chúng ta tuyệt đối không được sinh chuyện loạn. Nhưng tỷ ấy lại chẳng nghe, còn cho rằng hỗn loạn chính là cơ hội tốt để ra tay! Khi ấy con có chút do dự, vì chẳng biết lời tỷ ấy nói có thật hay không, không dám báo với phụ mẫu, song vẫn luôn sai người lén theo dõi tỷ ấy. Vừa rồi… vừa rồi mới phát hiện tỷ ấy thật sự đi về phía chuồng ngựa. Tỷ ấy từng bảo với con, tỷ ấy muốn đầu độc ngựa của Uyển Ninh, như vậy khi ngựa tung vó sẽ ngã, Uyển Ninh tất sẽ bị thương… về sau… sau đó sẽ không còn ai đủ sức tranh với tỷ ấy nữa!”
Khóe môi Tạ Chỉ Ninh thoáng hiện một nụ cười lạnh.
Trước đó, Tạ Chiêu Ninh bảo nàng rằng sẽ ra tay với bộ trà cụ của Tạ Uyển Ninh, nhưng nàng ta lén sai người dò xét, lại phát hiện Tạ Chiêu Ninh đã lặng lẽ mua độc dược, còn hỏi người bán thuốc rằng có dùng được cho ngựa hay không. Lúc ấy nàng ta mới biết mưu tính thật sự của Tạ Chiêu Ninh, bề ngoài nàng nói sẽ động vào trà cụ của Tạ Uyển Ninh, thực ra chỉ để che mắt nàng ta, cũng là khiến nàng ta vô tình trở thành lá chắn. Mục đích thật sự lại là ngựa của Tạ Uyển Ninh. Đến khi đua ngựa, Uyển Ninh cưỡi phải ngựa bệnh sẽ gặp phải biến cố ra sao, chẳng ai đoán được!