Đi đầu là một lão giả khoảng sáu mươi, tóc mai hoa râm mà tinh thần quắc thước, mình vận quan phục đỏ, lưng thắt đai ngọc.
Đó chính là đường tổ phụ Tạ Cảnh, đương nhiệm Thẩm Quan Viện Đồng Tri Viện, chức từ tam phẩm.
Đôi mắt Tạ Chiêu Ninh hơi nheo lại. Với Tạ gia, đường tổ phụ Tạ Cảnh là nhân vật vô cùng đặc biệt.
Năm xưa, tổ phụ và đường tổ phụ đều nhậm chức tại Đô Chi Ty, về sau tổ phụ bị điều ra ngoài không thể quay về, phụ thân nàng lại theo đường tổ phụ học tập, đường tổ phụ thương yêu ông như con đẻ, hết mực dạy dỗ, mới khiến phụ thân đỗ tiến sĩ.
Bởi thế phụ thân đối đãi với đường tổ phụ chẳng khác nào cha ruột, một lòng cung kính phụng dưỡng, Tạ gia Du Lâm và Tạ gia Đông Tú cũng từ đó gắn bó khăng khít, không thể chia rời.
Còn kiếp trước, Tạ Chiêu Ninh với đường tổ phụ tiếp xúc không nhiều, chỉ nhớ ông ấy là người cực kỳ quyết đoán, vô cùng sáng suốt, trong lòng đặt nặng nhất chính là vinh nhục của Tạ gia.
Tạ Chiêu Ninh thấy nhóm người kia đi tới, ngoan ngoãn lùi sang bên mấy bước, nhất định không để người khác hiểu lầm rằng nàng muốn nói chuyện với Cố Tư Hạc, nhưng nàng đã lo xa, những người ấy nào buồn để ý đến nàng. Lúc này, Tạ Cảnh dẫn theo đám nam đinh họ Tạ tiến lên bái kiến Cố Tư Hạc, kính cẩn chắp tay mỉm cười nói: “Thế tử gia đại giá quang lâm, lão hủ không kịp nghênh đón từ xa, thật là sơ suất. Xin mời ngài di giá đến hàn xá, cùng hàn huyên đôi lời?”
Cố Tư Hạc đối với đám người này lại tỏ ra khá lạnh nhạt, chỉ khẽ “ừ” một tiếng rồi thong thả nói: “Ta chỉ theo tam lang ra ngoài dạo một vòng, tiện thể từ xa nhìn qua cô mẫu mà thôi, các ngươi không cần quá mức khách sáo, trái lại lại thành ra xa lạ.”
Dư thị và lão thái thái Tạ gia vốn là cô cháu ruột, nên giữa Tạ gia và Cố gia có chút quan hệ thân thích, tuy huyết mạch đã cách xa, nhưng cũng đủ để hai bên xưng là thông gia.
Lúc này, Tạ Huyên vừa trông thấy Tạ Chiêu Ninh đứng bên cạnh thì hơi ngạc nhiên, khẽ hỏi: “Chiêu Ninh, sao con lại ở đây?”
Tạ Cảnh cũng ngoảnh đầu nhìn qua, ông ấy vốn biết Tạ Chiêu Ninh, đứa con gái mà Tạ Huyên từng đưa từ Tây Bình Phủ trở về, chân mày ông ấy khẽ nhíu, trong khoảnh khắc đã nghĩ đến điều giống như Cố Tầm từng nghĩ, nhưng Tạ Cảnh vốn là người từng trải, nhanh chóng mỉm cười hòa nhã: “Quả là đã lâu không gặp, Chiêu Ninh. Con cũng đến đây thưởng hoa sao?”
Tạ Chiêu Ninh hiểu rõ ý tứ trong ánh mắt họ, tất cả đều lo nàng có ý trèo cao, mà chuyện này vốn do chính vị thế tử gia kia khơi đầu, hết muốn lấy anh đào, lại còn đưa cho nàng bùa trừ tà. Chỉ là, hắn sống nơi mây cao, trước mắt chỉ thấy toàn ánh nhìn cung kính và ngưỡng mộ, đâu hiểu rằng một cử chỉ vô tình của hắn cũng có thể khiến người khác rơi vào rắc rối.
Tạ Chiêu Ninh mỉm cười đáp: “Con chúc tổ phụ bình an, chư vị bá bá cũng bình an. Quả thật con đến đây thưởng hoa, lúc này hơi mệt rồi, xin phép cáo lui trước.”
Tạ Cảnh mỉm cười gật đầu: “Thế thì tốt. Trong vườn sắp diễn tuồng Nam, con cứ về trước mà xem.”
Tạ Chiêu Ninh khẽ cúi người hành lễ rồi lùi thêm mấy bước, thấy đám đông đã vây quanh Cố Tư Hạc, lúc này nàng mới âm thầm thở phào một hơi.
Thanh Ổ từ nãy đến giờ cũng không dám thở mạnh, đến khi đi xa mới thấp giọng hỏi: “Nương tử, người vừa rồi… chính là Định Quốc Công thế tử gia, phải không?”
Đến ngay cả Thanh Ổ cũng biết hắn là nhân vật thế nào.
Trong thành Biện Kinh, những lang quân có thân phận tôn quý mà dung mạo tuấn mỹ như Cố Tư Hạc, e rằng không có đến ba người.
Tạ Chiêu Ninh chỉ thản nhiên gật đầu, trong lòng lại đang suy nghĩ.
Kiếp trước nàng chưa từng để tâm đến Cố Tư Hạc, nàng chỉ nhớ trong lời truyền tụng của người đời, tuy hắn là thế tử của Định Quốc Công, nhưng tính tình lại hết sức buông thả tùy tiện, lão gia dặn đi về phía đông thì hắn cứ nhất định đi về phía tây, lão gia nói phải đi về phía nam thì hắn cố tình đi về phía bắc. Lão gia muốn hắn học hành quân bày trận, luyện đao thương kiếm kích, hắn lại nhất quyết không chịu.
Phủ Định Quốc Công vốn chẳng giống những nhà quyền quý khác, bọn họ có tước vị võ quan tam phẩm nhờ ấm chức, nếu Cố Tư Hạc chịu tập võ, sau này ắt có thể kế thừa chức võ quan tam phẩm ấy, đó quả là cơ duyên hiếm có.
Thế nhưng Cố Tư Hạc nhất quyết không học võ, đã vậy còn chạy đi dự khoa cử, có lẽ hắn quả thật thông minh tuyệt đỉnh, mà lại đỗ luôn tú tài, cùng một khoa với Triệu Cẩn. Lão gia vui mừng khôn xiết, định cho hắn dự thi đình để làm quan, ai ngờ hắn lại bỏ đó, theo một vị chân nhân tu đạo, bắt đầu nghiên cứu thuật xem tướng khiến lão gia tức đến ngã ngửa.