Bà trao chén trà cho Tạ Chiêu Ninh rồi nói: “Tổ mẫu con là người rất tốt, cữu mẫu từ đầu đã biết điều đó, mẫu thân con nhìn vẻ bề ngoài có phần nghiêm khắc thế nhưng thực ra rất quan tâm đến con, trước khi con về bà ấy đã gửi vài lá thư hỏi ta về thói quen ăn uống của con. Bà ấy có điểm chưa khéo, vì mất mẹ từ nhỏ nên thực ra không biết cách làm thế nào để trở thành một người mẹ đúng nghĩa, cũng không biết cách diễn đạt tình thương. Lúc thì quá lỏng lẻo, lúc lại quá nghiêm khắc, nếu bà ấy có khi làm không phải, con hãy bao dung cho bà ấy, bà ấy chỉ vì quá lo cho con muốn con được tốt mà thôi.”
Tạ Chiêu Ninh khẽ mỉm cười đáp: “Mẫu thân đã làm mẹ của Tạ Uyển Ninh bao năm rồi mà!”
Thịnh thị cười tươi hơn rồi nói: “Ta tiếp xúc với mẫu thân con còn nhiều hơn con.” Bà tiếp lời: “Tạ Uyển Ninh thuở nhỏ không lớn bên gối bà ấy, đến khi về bên cạnh bà ấy đã là đứa trẻ rất thông minh và biết điều. Ca ca con thời gian theo ngoại tổ phụ còn nhiều hơn thời gian ở Tạ gia, thực ra mẫu thân con chưa từng nuôi nấng một đứa trẻ lớn lên trọn vẹn, còn con lại là đứa con mà bà ấy đã xa cách suốt mười mấy năm.”
Thịnh thị nghĩ vậy rồi thở nhẹ: “Năm xưa nước ta lâm trận, dân chúng lầm than thật khó khăn, may nhờ quân chủ kiên cường dẹp yên Tây Hạ, chúng ta mới có cuộc sống yên ổn như hôm nay, con mới được đoàn tụ với mẫu thân của mình.”
Chuyện này Thịnh thị thường kể cho nàng nghe, bà nói quân chủ khi còn là Thái tử tự mình chỉ huy chiến trận, tài mưu lược dũng mãnh, phong thái thực là bậc anh minh hiếm có, nàng lớn lên nghe những chiến công đó nên vô cùng sùng bái vị quân chủ anh minh ấy. Nàng còn nhớ sau khi quân chủ qua đời, triều đình và dân chúng đều thương tiếc, lấy niên hiệu tôn gọi ngài ấy là Khánh Hy Đại Đế.
“Còn về phụ thân và ca ca con...” Thịnh thị dừng lại một lát, nhớ lại cảnh nãy, thấy Tạ Thừa Nghĩa rõ ràng thân mật với Tạ Uyển Ninh hơn nên thở dài: “Dù sao vẫn cần thời gian để ở bên nhau, không thể vội được. Nhưng ta biết, chỉ cần thật lòng hiểu Chiêu Chiêu của chúng ta, sẽ chẳng ai không yêu mến con!”
Tạ Chiêu Ninh bật cười, những điều cữu mẫu nói nàng đều rõ, tổ mẫu và mẫu thân đối xử với nàng rất tốt nên nàng phải giữ gìn, nàng nghĩ đến việc muốn hỏi thêm, trầm ngâm chốc lát rồi nói: “Cữu mẫu, lần này con đến còn có việc khác, người có biết về Tưởng gia không?”
Thịnh thị tinh tường bèn nhíu mày hỏi: “Tưởng gia của di nương phụ thân con đó à?”
Tạ Chiêu Ninh gật đầu, Thịnh thị suy xét một chút rồi đáp: “Tưởng gia ban đầu cũng ở Thuận Xương Phủ, có chút quan hệ với Khương gia ta. Sau này phạm tội nên phụ thân Tưởng di nương bị giáng chức về Hà Gian Phủ làm Phó sứ đoàn luyện, suy cho cùng Hà Gian Phủ cũng không quá xa Tây Bình Phủ.”
Tạ Chiêu Ninh nói tiếp: “Có thể phiền cữu mẫu để mắt đến Tưởng gia giúp con chứ, nếu có động tĩnh gì xin cữu mẫu báo cho con biết.”
Thịnh thị nhéo má nàng: “Chuyện nhỏ ấy có gì đâu mà khó, còn khách khí với cữu mẫu. Cữu mẫu sẽ cử người theo dõi giúp con ngay.”
Nói xong chuyện chính, Tạ Chiêu Ninh an tâm hơn, mỉm cười hỏi han cữu cữu về tình hình gần đây.
Thịnh thị bảo nàng rằng đã mang về nhiều món nàng từng thích ăn ở Tây Bình Phủ, lại chuẩn bị sẵn một con cừu quay nguyên, chỉ chờ đón nàng đến dùng.
Tây Bình đất rộng trời cao nên thức ăn cũng mộc mạc đơn sơ, còn ở Biện Kinh thì phong nhã tinh tế, tuyệt nhiên không thể tìm thấy những món ăn như vậy. Nàng nghe thế, ánh mắt khẽ sáng lên, trong lòng chợt nhớ đến khi trước ở Tây Bình Phủ cùng cữu cữu và cữu mẫu quay trọn một con cừu, ba người vây quanh cừu nướng, dùng dao găm cắt thịt ăn, cảnh tượng tự nhiên phóng khoáng vô cùng. Nàng mỉm cười rạng rỡ nói: “Vậy chúng ta mau trở về thôi!”
Khi Tạ Chiêu Ninh ăn xong, trời đã tối hẳn.
Ngày hôm nay cuộc hành trình dẫu sao cũng quá mệt nhọc, Thịnh thị tuy đã sắp xếp cho nàng một phòng riêng, nhưng nàng lại tựa vào gối ôm mà ngủ quên trong lúc đang chơi cờ với bà. Thịnh thị ngắm nhìn dáng vẻ nàng lúc ngủ, khuôn mặt tinh tế như được chạm khắc từ ngọc tuyết, đôi mắt khép lại, hàng mi cong dài rủ xuống tựa lông quạ, vẻ đẹp ấy khiến ngay cả bà cũng phải ngỡ ngàng. Trong lòng bà bỗng dấy lên một nỗi lo mơ hồ, không biết dung mạo tuyệt mỹ như thế liệu sau này có mang đến tai họa gì cho Chiêu Chiêu hay không.
Bà bèn gọi cô cô vào, dặn bế nàng vào gian phòng nhỏ để nghỉ ngơi, còn bà thì đứng dậy đi sang phòng phía đông, thắp ngọn nến rồi ngồi xuống viết thư gửi về biên ải.