Tâm tư của Tưởng di nương thâm sâu khó lường, chỉ sợ còn khó đối phó hơn hai người kia. Đợi đến khi bà ta trở về, ba người kết thành thế lực mới là hiểm họa thật sự, nhất định phải mưu tính xong xuôi trước khi Tưởng di nương quay lại.
Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng then cửa khe khẽ mở, xen lẫn là tiếng thì thầm của đám gia phụ, Tạ Chiêu Ninh và Thanh Ổ liếc nhìn nhau, Hồng Loa cuối cùng cũng đã trở về!
Trước đó Hồng Loa đã gặp Trịnh chưởng quỹ một lần, Trịnh chưởng quỹ nghe sự tình khẩn cấp thì lập tức nhận lời đi dò xét, còn nói khi có tin tức sẽ sai người trong bếp mua sắm đưa tin vào, hôm qua người trong bếp vừa truyền tin đến, Hồng Loa đã tức tốc rời phủ trong đêm.
Đoán rằng nàng ta đã tất tả đi suốt đêm, e còn chưa kịp uống lấy một ngụm nước, Tạ Chiêu Ninh lập tức ra hiệu cho Thanh Ổ chuẩn bị trà nóng.
Quả nhiên, chỉ chốc lát sau Hồng Loa đã bước vào, vì vội vã đường xa, tóc mai nàng ta rối loạn, trên người chỉ khoác chiếc áo ngắn thô mộc, lưng còn mang một bọc nhỏ. Vừa thấy Tạ Chiêu Ninh, câu đầu tiên nàng ta đã kêu: “Nương tử, khát chết nô tỳ rồi...”
Tạ Chiêu Ninh bật cười, ra hiệu cho Thanh Ổ mau dâng trà. Hồng Loa lập tức ngửa cổ uống một hơi cạn sạch, sau đó đưa tay quệt miệng, đôi mắt sáng rỡ nhìn Tạ Chiêu Ninh, reo lên: “Nương tử, có tin tức rồi!”
Tạ Chiêu Ninh lập tức gọi nàng ta ngồi xuống trước mặt, Thanh Ổ thì đi khép cửa lại. Khi ấy nàng mới hỏi: “Thế nào, Trịnh chưởng quỹ có tìm được Phàn Tinh và Phàn Nguyệt chưa?”
Phàn Tinh và Phàn Nguyệt chính là hai võ tỳ trung thành của nàng.
Hồng Loa nói: “Nương tử, lúc đầu nô tỳ gặp Trịnh chưởng quỹ, chỉ thấy ông ta là một lão nhân gầy nhỏ, giọng nói mang âm sắc Ba Thục, dung mạo lại tầm thường, vốn tưởng chẳng có bản lĩnh gì. Nào ngờ ông ta quả nhiên có chút bản lĩnh, ông ta tra được những hạ nhân mà lang quân đã sai ra ngoài trong tháng này, rồi dò hỏi dọc ven sông Biện, cuối cùng gặp được bọn buôn người bán Phàn Tinh và Phàn Nguyệt ở Dĩnh Xương Phủ, thế là đã chuộc họ về.”
Tạ Chiêu Ninh nghe xong thì trong lòng mừng rỡ, hai người ấy quả nhiên đã được cứu về. Thực ra khi nàng sai Hồng Loa nhờ Trịnh chưởng quỹ tìm người, nàng cũng chẳng ôm hy vọng gì nhiều, không ngờ Trịnh chưởng quỹ thật sự có thể tìm ra.
Nàng hỏi: “Giờ hai người ở đâu? Thân thể có ổn không?”
Hồng Loa mỉm cười đáp: “Theo lời nương tử dặn, đã sắp xếp cho họ ở biệt viện ngoài hai ngõ. Nô tỳ cũng đã đến xem, Phàn Tinh và Phàn Nguyệt vẫn khỏe, chỉ là gầy đi nhiều. Lúc gặp nô tỳ, hai nàng xúc động đến mức ôm chặt lấy nô tỳ khóc mãi, còn nói muốn thề chết trung thành với nương tử.”
Trong lòng Tạ Chiêu Ninh cảm thấy an ủi, nàng chẳng để tâm đến những điều ấy, chỉ cần họ còn sống đã là tốt. Nàng lại hỏi: “Có tin tức của Bạch Lộ không?”
Hồng Loa tiếp lời: “Trịnh chưởng quỹ cũng đã tìm được Bạch Lộ. Lang quân thả nàng ta ở một điền trang nơi thôn dã, giao cho một đôi nông phu mù chữ chăm sóc. Khi Trịnh chưởng quỹ tìm đến, còn trông thấy có người khác cũng đang dò hỏi tung tích của Bạch Lộ, ông ta suýt nữa bị những người ấy phát hiện, bèn lập mưu tráo đổi rồi lặng lẽ đưa Bạch Lộ đi.”
Tạ Chiêu Ninh khẽ nhíu mày. Có người khác cũng đang tìm Bạch Lộ? Chắc là người của Tạ Uyển Ninh. Các nàng tìm Bạch Lộ để làm gì? Chẳng lẽ muốn diệt khẩu?
Nàng âm thầm suy tính, dẫu vậy cũng chẳng hốt hoảng. Nàng hỏi: “Trịnh chưởng quỹ đã đưa Bạch Lộ về, nàng ta có tỉnh lại chưa?”
Hồng Loa thoáng dừng, rồi đáp: “Tỉnh thì có tỉnh... nhưng nương tử, Bạch Lộ đã hóa điên rồi.”
Tạ Chiêu Ninh hoàn toàn không ngờ tới. Bạch Lộ hóa điên? Nàng ta chẳng qua chỉ bị trọng thương, sao lại thành ra như vậy?
Hồng Loa nói: “Tựa như đã chịu một cơn kinh hãi quá lớn, miệng chỉ lặp đi lặp lại ‘không phải ta, ta không nghe thấy, đừng giết ta’, còn chuyện ở Tuyết Liễu Các hôm ấy thì chẳng nói nổi nửa lời. Nô tỳ gặng hỏi mãi, vẫn chẳng hỏi ra được điều gì.”
Tạ Chiêu Ninh cau mày, rốt cuộc Bạch Lộ đã nhìn thấy gì mà chịu kích động đến thế? Thế nhưng nàng ta đã điên rồi, còn có thể hỏi được điều gì hữu ích đây?
Chẳng hiểu sao trong lòng nàng lại nhớ đến lời Bạch cô cô từng nói, bà ta bảo, phu nhân phát hiện bí mật trong nhà, cho nên mới bị người ta hãm hại.
Hồng Loa cũng lo lắng nói: “Dù hiện giờ chúng ta đã tìm được Bạch Lộ, nhưng người lại thành phế nhân, nương tử, chúng ta nên làm thế nào đây?”
Tạ Chiêu Ninh ngẫm nghĩ một hồi, vốn dĩ nàng chẳng hề nghĩ sẽ có thể tìm được Bạch Lộ, bây giờ tìm thấy quả là ngoài dự liệu. Chỉ tiếc thay, sự việc xoay chuyển bất ngờ, cuối cùng Bạch Lộ lại hóa điên, có tìm về cũng chẳng dùng được. Thế nhưng...