Bởi vậy nàng chỉ thở dài: “Dẫu có gặp lại Vệ lang quân thì được gì, hắn vốn chẳng để tâm đến ta, ta thấy hắn chỉ thêm buồn khổ mà thôi.”
Nếu lúc này nàng thật sự biểu lộ chút tình ý với Triệu Cẩn, tất sẽ khiến Tạ Chỉ Ninh sinh nghi.
Quả nhiên, nàng nhìn thấy vẻ mặt Tạ Chỉ Ninh dần dần dịu lại, rõ ràng là để thử thách thật giả.
Ngay sau đó, Tạ Chiêu Ninh đưa mắt liếc đám tỳ nữ đang hầu hạ xung quanh, rồi dặn: “Các ngươi đều lui ra cả đi.”
Đợi khi mọi người đã lui hết, nàng mới ghé lại gần, nắm tay Tạ Chỉ Ninh, dịu giọng nói: “Chuyện Vệ lang quân tạm gác sang một bên, ta có một việc khác muốn nhờ muội giúp.”
Tạ Chỉ Ninh đáp: “Tỷ cứ nói đi, chỉ cần ta làm được, quyết sẽ chẳng từ chối.”
Tạ Chiêu Ninh chậm rãi nói: “Muội cũng biết đấy, dù sao chuyện mọi lần đều do Tạ Uyển Ninh khơi lên... Bản tâm ta vốn chẳng ưa nàng ta, nghĩ rằng trước kia nàng ta chiếm lợi vị trí con trưởng của ta, trở về lại được phụ mẫu sủng ái, nay ca ca về lại càng sủng nàng ta hơn, lòng ta khổ sở vô cùng, cho nên muốn đối phó với nàng ta! Vẫn mong muội muội giúp ta!”
Mắt Tạ Chỉ Ninh lóe sáng. Xưa nay, mỗi khi Tạ Chiêu Ninh làm điều ác đều do nàng ta khéo lời xúi giục, như lần tát mặt con thứ nhà Ngự Sử Đài là do nàng ta bày mưu khiến Tạ Chiêu Ninh nổi giận, hay chuyện phạt nặng tỳ nữ cũng vì nàng ta cố ý khiến tỷ tỷ hiểu lầm rằng tỳ nữ vô lễ. Tuy Tạ Chiêu Ninh vốn chẳng ưa Tạ Uyển Ninh, song trước nay nàng ta chưa từng chủ động nói muốn hại Tạ Uyển Ninh.
Trong lòng Tạ Chỉ Ninh chợt động, nếu thật sự Tạ Chiêu Ninh có ý đó, nàng ta mà báo việc này lên trước phụ mẫu thì chẳng cần bày mưu tạo chứng cứ gì, trực tiếp có thể khiến Tạ Chiêu Ninh phải vào Tĩnh Tâm Am tu dưỡng! Vậy thì nỗi phiền não trong lòng di nương sẽ tiêu trừ hẳn!
Tạ Chỉ Ninh lộ vẻ khó xử nói: “Tỷ tỷ nghĩ kỹ chưa? Nếu để phụ mẫu biết, e rằng tỷ sẽ bị phạt nặng...”
Tạ Chiêu Ninh lại đáp: “Đương nhiên ta đã nghĩ kỹ rồi, mai kia là tiệc tiếp khách, lúc ấy ở đường tổ phụ người đông tứ tán, ta sẽ bỏ thuốc vào chén trà của nàng ta, người ngoài sẽ không hay biết, mong muội đánh lạc hướng mọi người để ta tiện bề hành sự...”
Hồng Loa đứng sau lưng chủ nhân nghe vậy, kinh ngạc há to mắt, nàng ta không ngờ chủ nhân lại không nói cho bọn họ biết mưu tính điều gì, họ vốn muốn minh oan cho bản thân, sao chủ nhân lại đến mức phải nói những lời như thế với Tạ Chỉ Ninh, nếu Tạ Chỉ Ninh báo những lời này lên lang quân, tình thế của chủ nhân chẳng phải càng nguy nan hơn sao!
Trong lòng Hồng Loa sốt ruột, thế nhưng chủ nhân đang nói chuyện với Tạ Chỉ Ninh, nàng ta không dám xen lời.
Tạ Chỉ Ninh cũng phần nào không ngờ Tạ Chiêu Ninh lại nói ra chuyện đó, nàng ta thoáng lo cho Tạ Chiêu Ninh, vẫn khuyên: “Tỷ chớ vội làm vậy, làm như này ta lo thay cho tỷ!”
Tạ Chiêu Ninh quả quyết nói: “Muội khỏi khuyên nữa, trước kia ta đã oán hận Tạ Uyển Ninh, dẫu phụ mẫu chưa từng thiên vị, ca ca về lại chỉ quan tâm đến Uyển Ninh mà thôi, đâu còn chỗ nào cho ta, rõ ràng những thứ đó vốn phải là của ta, ta tất không cam chịu để nàng ta đoạt mất!”
Nàng lại nắm tay Tạ Chỉ Ninh rồi nói: “Từ khi ta hồi phủ, muội chính là người đối xử tốt nhất với ta, người ngoài đều không tin ta, vậy mà muội lại thân cận với ta. Nay ta chịu không nổi nữa, muội nào có lòng nỡ không giúp ta?”
Tạ Chỉ Ninh vốn chỉ bề ngoài khuyên can, thật ra trong lòng mong Tạ Chiêu Ninh tự chuốc lấy sai lầm để khỏi tốn công sức họ. Trước kia có chuyện, có thể nàng ta đã đứng sau dẫn dắt nhằm khuất phục Tạ Chiêu Ninh, hoặc như chuyện chiếc ngọc bình kia là nàng ta bịa chuyện để hãm Tạ Chiêu Ninh. Đôi khi nghĩ Tạ Chiêu Ninh có phần tốt với mình, trong lòng nàng ta vẫn hơi do dự, nhưng sau mấy ngày vừa qua nàng ta đã chẳng còn do dự nữa, cho rằng Tạ Chiêu Ninh cũng chẳng thật lòng với mình, như vậy nàng ta cũng không cần khách khí. Nay Tạ Chiêu Ninh tự rắp tâm tới đền mạng, đó là việc của nàng, trách chẳng đến đầu nàng ta được!
Lại khi thuận thời, nàng ta sẽ cho Uyển Ninh tỷ biết chuyện này, hai bên dựa vào hành động của Tạ Chiêu Ninh mà bày mưu tính kế, tất sẽ dìm Tạ Uyển Ninh xuống tận cùng!
Tạ Chỉ Ninh nghĩ đến đây, ánh mắt mới trở nên kiên quyết, nàng ta nói: “Lòng ta đối với tỷ vốn chẳng cần phải nói nhiều. Tỷ cứ yên tâm, chỉ cần tỷ có ý định ấy, ta nhất định sẽ giúp tỷ toại nguyện! Dù có phải chịu liên lụy, ta cũng quyết chẳng từ nan!”