Nàng biết Tưởng di nương sớm muộn cũng sẽ trở về, song chẳng ngờ bà ta lại về nhanh đến vậy. Người đã đẩy mẫu tử các nàng vào thảm cảnh kiếp trước, kẻ chủ mưu ẩn sau mọi chuyện, cuối cùng cũng đã quay về, lại còn đúng vào lúc tổ mẫu đang lâm bệnh nặng.
Thanh Ổ tiếp lời: “Xe ngựa đã đến ngoài cổng, lang quân nghe tin mừng lắm, đã sai người ra đón rồi.”
Phụ thân còn đích thân phái người đi nghênh đón.
Kiếp trước, Tạ Chiêu Ninh gần như chẳng mấy để tâm đến vị di nương này. Trong mắt nàng khi ấy chỉ có những người thân ghét bỏ mình và Triệu Cẩn, kẻ luôn xem nàng như vô hình. Một người bị lạnh nhạt như nàng sao có thể để ý tới một di nương, dẫu bà ta có được phụ thân sủng ái và coi trọng đến đâu. Giờ nghĩ lại, nàng thậm chí gần như chẳng còn nhớ nổi dung nhan Tưởng di nương ra sao.
Tạ Chiêu Ninh khẽ nói: “Đến Thùy Hoa Môn.”
Khi nàng đi đến hành lang gần Thùy Hoa Môn, từ xa đã nghe tiếng vó ngựa dồn dập. Nàng dừng bước, đứng sau giàn hoa tử đằng, lặng lẽ nhìn thấy ba cỗ xe ngựa có mui che lộng lẫy, rèm gấm óng ánh, nối đuôi nhau tiến vào, theo sau là một đoàn tùy tùng, bộc phụ và hộ viện đi kèm.
Ngay sau đó, từ trong xe, một bàn tay trắng như tuyết nhẹ nhàng đưa ra, chỉ nhìn phần cổ tay ngọc ngà cùng ngón tay thon mảnh cũng đủ thấy đó là một bàn tay tuyệt đẹp, bộc phụ lập tức cúi người đỡ lấy, rồi một mỹ phụ nhân chậm rãi được dìu xuống khỏi xe ngựa.
Bà ta búi tóc cao kiểu lưu vân kế, chỉ cài vài chiếc trâm khảm minh châu, trên người khoác bội tử màu trắng bạc dệt từ lụa xuân Thục Châu, ngoài ra chẳng mang thêm trang sức nào khác, chính sự giản lược ấy lại khiến bà ta thêm phần thanh khiết và cao quý, nước da như tuyết, dung mạo mềm mại mà động lòng, đường nét khuôn mặt mịn màng tinh tế, chẳng hề vương chút dấu vết năm tháng. Tuy đã sinh một trai một gái, song dáng vẻ vẫn chẳng khác nào thiếu phụ độ đôi mươi. Quả thật, năm tháng chẳng thể làm phai tàn một giai nhân, trái lại còn khiến vẻ quyến rũ tự nhiên nơi bà ta thêm đằm thắm và sâu sắc, toát ra khí chất yêu kiều thấm tận xương tủy.
Ngay cả Tạ Chiêu Ninh, người vốn đã quen nhìn mỹ sắc, cũng không khỏi lặng nhìn thêm vài lần.
Tư dung như thế, bảo sao phụ thân chẳng sủng ái suốt bao năm qua.
Mẫu thân Khương thị tuy cũng xinh đẹp, nhưng nét đẹp ấy rực rỡ như hoa thược dược, nở rộ rạng ngời, còn Tưởng di nương lại giống như đóa sen dưới ánh trăng, thanh nhã, tĩnh lặng mà đầy mê hoặc.
Hơn thế, Tưởng di nương từ nhỏ đã được giáo dưỡng kỹ lưỡng, thông tuệ cầm kỳ thi họa, lại xuất thân đặc biệt, phụ thân của bà ta là bạn thân chí cốt của đường tổ phụ, năm xưa vì mối giao tình sâu nặng, đường tổ phụ đã đứng ra làm mai, gả tiểu cô của đường tổ mẫu cho Tưởng lão gia rồi mới sinh ra Tưởng di nương. Bởi vậy, Tưởng di nương còn phải gọi đường tổ phụ một tiếng cữu phu.
Năm đó, cha của Tưởng di nương bị kết tội và bị giáng chức, chính đường tằng tổ phụ đã cưu mang Tưởng di nương. Sau này, khi Tạ Chiêu Ninh lưu lạc bên ngoài, mà Khương thị lại chẳng còn tâm trí quản việc trong phủ thì Tưởng di nương được nâng lên làm thiếp, sinh được một trai một gái, lại nắm quyền quản gia, đến khi ấy, đã là quý thiếp rồi!
Đợi đến ngày Tưởng gia được phục chức, quan vị của cha bà ta khôi phục, địa vị của Tưởng di nương lại càng cao hơn nữa. Vốn đã là người tâm cơ thủ đoạn, thử hỏi mẫu thân Khương thị sao có thể địch lại? Cuối cùng chỉ đành bị bà ta tính kế đến đường cùng, không còn lối thoát, thậm chí còn phải chết trong thảm cảnh như thế. Nàng, mẫu thân và ca ca, tất cả đều bại dưới tay người đàn bà ta!
Còn nay, tuy hai người vẫn chưa chính thức đối đầu, nhưng Tạ Chiêu Ninh đã sớm nhìn rõ dã tâm lang sói của Tưởng di nương. Tưởng di nương cũng biết rõ, chính nàng đã khiến Tạ Chỉ Ninh bị cấm túc, mãi mãi không thể ra ngoài, hai người họ vốn đã là kẻ thù không đội trời chung. Nhưng ánh mắt của Tưởng di nương không chỉ nhắm vào nàng, mà còn nhắm đến mẫu thân và toàn bộ Tạ gia!
Tạ Chiêu Ninh nhìn về phía Tưởng di nương, các ngón tay khẽ siết chặt, trong lòng dâng lên một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt cùng nỗi hận sâu sắc.
Từ đằng xa, Tưởng di nương cũng đã trông thấy nàng. Bà ta mỉm cười dịu dàng, vẻ mặt ôn hòa bình thản như đóa hoa nở trong ngày xuân, không thể nhìn ra nửa phần xấu xa hiểm độc.
Tạ Chiêu Ninh sao có thể để lộ cảm xúc của mình, nàng khẽ gật đầu, cũng mỉm cười đáp lễ.