Ở kiếp trước, giữa hai mẹ con có quá nhiều hiểu lầm, đến mức hễ gặp mặt là lại cãi vã. Khi Tạ Chiêu Ninh vừa trở về phủ, thấy mẹ hết mực thương Tạ Uyển Ninh, dù Khương thị có muốn ôm nàng, nàng cũng luôn tránh đi.
Vòng tay của Khương thị ấm áp một cách lạ thường, lại phảng phất mùi phấn son rất nhẹ. Từ khi Tạ Chiêu Ninh biết đi, dường như chưa từng có ai ôm nàng nữa, đại cữu thì không tiện, còn đám tỳ nữ, bà tử lại chẳng dám. Vì thế, nàng bỗng thấy toàn thân cứng đờ, không biết phải làm sao.
Nàng ngẩng nhìn gương mặt vốn được trang điểm kỹ lưỡng của Khương thị, giờ vì khóc mà lớp phấn đã nhòe đi, chiếc trâm vàng trên tóc cũng hơi lệch, Khương thị nắm tay nàng, giọng nghẹn lại: “Là mẫu thân không tốt, chẳng biết con bị bệnh, mau theo mẫu thân về nghỉ đi, đừng ở cái Quy Phong Đường gió thổi hun hút này nữa. Tất cả đều là chủ ý của phụ thân con, nào là học đường phải đặt nơi đầu gió để người học giữ chí bền… Xem kìa, con bị lạnh đến tái cả mặt rồi! Gió rét như vậy, chẳng phải càng dễ nặng bệnh hơn sao?”
Ngay sau đó, bà ấy quay lại quát mắng Thanh Ổ và Hồng Loa: “Rốt cuộc hai ngươi chăm sóc nương tử kiểu gì vậy! Con bé bệnh rồi mà cũng không bẩm báo cho ta, xem ra phải nghiêm phạt mới nhớ!”
Hai tỳ nữ sợ hãi, vội quỳ xuống tạ tội.
Tạ Chiêu Ninh cất giọng: “Mẫu thân , không liên quan đến họ, là con sai. Con dặn họ không được nói với người.”
Khương thị thở dài, giọng mềm hơn: “Là ta và bọn tỳ nữ đều sơ suất, chẳng nhận ra con đã bệnh. Con bệnh rồi thì chớ cố tỏ ra hiểu chuyện nữa. Mau theo ta về nghỉ.”
Bà ấy không cho nàng có cơ hội từ chối, cứ thế dìu Tạ Chiêu Ninh trở về Vinh Phù Viện, đặt nàng nằm trên giường La Hán của mình rồi lập tức sai người mời Phạm y lang đến khám bệnh.
Lần đầu tiên Tạ Chiêu Ninh được nằm trên giường La Hán của Khương thị, nàng thấy mẫu thân gọi người đun nước nóng, pha trà nóng, lại thật sự vẫn phạt Thanh Ổ và Hồng Loa mất hai tháng bổng lộc, sau đó bà ấy ngồi xuống bên giường.
Khương thị làm đến đó, lại nhìn thấy Tạ Chiêu Ninh mở đôi mắt trong suốt nằm yên ở đó, thường thì người nằm ở chỗ này sẽ là Tạ Uyển Ninh, mà Uyển Ninh tất sẽ tủi thân làm nũng, nói mình không thoải mái thế nào, đòi bà ấy phải bầu bạn, đòi làm cái này cái nọ cho ăn. Bà ấy cũng thuận theo nàng ta mà làm.
Thế nhưng hôm nay nhìn thấy Tạ Chiêu Ninh nằm đó, Khương thị lại phát hiện sống mũi của Chiêu Ninh giống hệt mình, hơi nhô cao rồi cong xuống, vô cùng thanh tú.
Đây quả thật là nữ nhi cốt nhục ruột rà của bà ấy.
Mà nàng còn ngoan ngoãn ngồi im, chẳng nói khó chịu, chẳng đòi hỏi điều gì, trái lại có chút bất an.
Trong thoáng chốc Khương thị vừa lúng túng vừa thấy xót xa.
Bà ấy đưa tay chạm trán nàng, cảm thấy nóng ran, bèn vắt khăn nóng đặt lên trán rồi chăm chú nói: “Chiêu Ninh, mẫu thân dặn con, sau này hễ bệnh tật gì cũng phải nói cho mẫu thân biết, nghe rõ chưa?” Bà ấy khựng lại một thoáng rồi tiếp: “Con nhất định phải hiểu, mẫu thân quyết sẽ không vì chăm lo cho nhị muội con mà bỏ bê con. Huống hồ con là cốt nhục thân sinh của mẫu thân, mẫu thân lại càng phải bù đắp cho con mới đúng.”
Xưa nay chưa từng nói những lời như vậy với Tạ Chiêu Ninh, Khương thị thoạt đầu còn thấy lạ lẫm, thế nhưng nói ra rồi lại có cảm giác như trút được gánh nặng.
Tạ Chiêu Ninh cũng là lần đầu tiên nghe được những lời ấy từ Khương thị, trong lòng nàng chợt dấy lên một nỗi băn khoăn, trong lòng Khương thị, nàng thật sự quan trọng hơn Tạ Uyển Ninh sao?
Nàng nói: “Mẫu thân vậy mà vẫn chịu thương con đến thế, gần đây nữ nhi thường ngẫm lại bản thân, rõ ràng là vẫn thương mẫu thân và muội muội, cớ sao lại làm những chuyện khiến mẫu thân khó xử, cũng chẳng mấy khi đến thỉnh an, việc học thì lười nhác bê trễ, chẳng trách trước kia mẫu thân không thích con. Thế nhưng những chuyện hại người ấy, nữ nhi quả thật chưa từng làm, chỉ mong mẫu thân tin cho con...”
Khương thị thấy Tạ Chiêu Ninh xưa nay cứng cỏi, ngay cả một lời mềm yếu cũng không chịu nói, chẳng ngờ hôm nay nàng lại có thể thốt ra những lời như thế.
Nếu là người vốn hiền hòa nói ra những lời này thì cũng chẳng có gì lạ, nhưng đây lại là Tạ Chiêu Ninh. Nghĩ vậy, Khương thị vội lau nước mắt, nắm lấy tay nàng nói: “Không cần nói thêm nữa, cho dù phụ thân con không tin thì mẫu thân vẫn tin con chưa từng làm những chuyện đó! Con là con gái ruột của ta, tính nết tất nhiên cũng giống ta. Con xem, thường ngày mẫu thân trông có vẻ nóng nảy, khó gần, nhưng ta chưa bao giờ là người hại người khác cả.”