Đã là huynh ruột, lẽ ra phải thân thiết, thế nhưng quan hệ giữa nàng và Tạ Thừa Nghĩa lại chẳng tốt đẹp.
Thuở nàng mới trở về, Tạ Thừa Nghĩa cũng từng nghỉ phép về nhà, thế nhưng lúc ấy nàng ngạo mạn ngang ngược, ỷ thế hiếp người, còn Tạ Thừa Nghĩa lại là kẻ trọng nghĩa khinh tài, ghét nhất những kẻ ỷ mạnh hiếp yếu, vì thế chẳng ưa nàng chút nào. Lại thêm hắn từ nhỏ đã lớn lên cùng Tạ Uyển Ninh, coi nàng ta như ruột thịt, Tạ Chiêu Ninh vốn là người từ ngoài trở về, chẳng có chút tình cảm gắn bó, lại còn ức hiếp Tạ Uyển Ninh, thử hỏi hắn có thể có thiện cảm được chăng. Nàng thấy Tạ Thừa Nghĩa không thích mình, tất nhiên cũng chẳng cho hắn sắc mặt hòa nhã, bởi vậy kiếp trước huynh muội hai người cực kỳ lạnh nhạt.
Khương thị vui mừng kêu lên, ngay cả mắt Tạ Huyên cũng sáng rực, hai người vội vàng bước tới đỡ hắn dậy, Tạ Huyên nhìn nhi tử, giọng chẳng thể che giấu được nỗi vui mừng: “Chẳng phải có tin tức nói rằng phải hai ngày nữa con mới về tới Biện Kinh sao, cớ sao hôm nay đã đến rồi?”
Thanh niên mỉm cười rạng rỡ nói: “Hài nhi đã bốn tháng chưa được gặp phụ mẫu, tất nhiên trong lòng nhớ mong vô cùng. Thuyền đi quá chậm, hài nhi bèn bỏ thuyền cưỡi ngựa về!”
Khương thị càng thêm rưng rưng nước mắt, tiến lên ôm lấy mặt con mà nhìn, không ngớt lời rằng: “Hà tất phải khổ nhọc đến vậy, muộn vài ngày thì có sao. Chốn sa trường gươm đao chẳng nhìn mặt ai, khổ cực cho con rồi! Nay con đã có công mà trở về thì thật là tốt, cha con cũng có thể giữ con lại Biện Kinh, không để đi cái Khánh Dương Phủ kia nữa! Giờ con có muốn nghỉ ngơi không? Đã dùng cơm chiều chưa? Nếu chưa thì mẫu thân sẽ bảo người mang vào ngay!”
Tạ Thừa Nghĩa vốn là con trai duy nhất do Khương thị đích thân sinh dưỡng, dĩ nhiên được bà ấy yêu thương như châu như ngọc, nắm chặt lấy không chịu buông.
Tạ Huyên lại thấy trưởng tử dẫu mang vẻ mỏi mệt, thế nhưng trong mắt lại sáng ngời, thần thái phấn chấn, cũng biết trong lòng hắn vui mừng khôn xiết, nhất định sẽ nói mình chẳng đói chẳng mệt. Ông bèn bảo với Khương thị: “Nàng đã có thì giờ hỏi han thì cũng có thì giờ sai bảo.”
Nếu là thường ngày nghe vậy, Khương thị ắt sẽ nói lại với ông đôi câu, nhưng hôm nay bà ấy vui mừng quá đỗi, chỉ lau nước mắt rồi cười đáp: “Chàng nói phải, ta vì mừng mà thành hồ đồ mất rồi!” Sau đó bà ấy cao giọng gọi Xuân Cảnh, Hàm Sương vào, sai một người lập tức truyền cơm, làm những món thường ngày Tạ Thừa Nghĩa thích, lại bảo người kia mau chóng thu xếp Phong Tuyên Đường ở tiền viện để Tạ Thừa Nghĩa nghỉ ngơi. Vốn dĩ ai nấy đều tưởng hắn còn vài ngày nữa mới về tới Biện Kinh, lại thêm gần đây bận rộn chuẩn bị thọ yến cho tổ mẫu nên chỗ ấy vẫn chưa dọn dẹp xong.
Lúc này Tạ Huyên quay đầu nhìn mấy ái nữ, mỉm cười bảo: “Các con, huynh trưởng nay đã lập công nơi sa trường, được phong Tuần kiểm, chẳng mau ra bái kiến huynh trưởng đi!” Dẫu chiếu ban thưởng của triều đình còn chưa hạ xuống, song hôm nay ông cùng bá phụ Tạ Cảnh đã bàn qua, việc ấy đã chắc như đóng cột nên cũng không ngại nói rõ ra.
Ba cô gái lần lượt bước lên, Tạ Uyển Ninh đi đầu. Nàng khẽ cúi mình, nở nụ cười dịu dàng nói: “Ca ca bình an, muội đã mong chờ ngày ca ca trở về từ rất lâu rồi. Nay biết ca ca không chỉ bình an mà còn lập được chiến công hiển hách, muội vui mừng đến mức chẳng biết nói sao cho phải, chỉ mong ca ca chớ trách.”
Tạ Thừa Nghĩa vừa trông thấy Tạ Uyển Ninh thì nụ cười càng rạng rỡ, hắn đưa tay đỡ nàng ta dậy nói: “Uyển Ninh, muội với ca ca tình thân nhiều năm, nào cần mấy lời khách khí ấy. Lần trước muội nói thích ô mai Tào ở Khánh Dương, ca ca đã mua mấy hộp, lát nữa sẽ sai người mang đến cho muội.”
Tạ Uyển Ninh mày liễu cong cong, cười đáp: “Khó cho ca ca còn nhớ rõ!”
Hai người vốn dĩ thân thiết, quả thực như huynh muội ruột thịt đã gắn bó bao năm.
Tạ Chỉ Ninh cũng tiến lên hành lễ, nói một tràng lời chúc cát tường, Tạ Thừa Nghĩa cũng mỉm cười đỡ nàng ta dậy, nói mang cho nàng ta ít hạt bí trắng Khánh Dương.
Tạ Chiêu Ninh lặng lẽ nhìn Tạ Thừa Nghĩa và Tạ Uyển Ninh cười nói, trong lòng khẽ thở dài, rồi cũng bước lên hành lễ: “Ca ca an lành, muội xin chúc mừng ca ca.”
Nàng ngẩng đầu, thấy nụ cười trên mặt Tạ Thừa Nghĩa khi nhìn đến nàng đã nhạt đi, chỉ hờ hững gật đầu nói: “Chiêu Ninh muội an lành.” Lại chẳng hề nhắc đến lễ vật gì, cho đến khi bị Khương thị khẽ chọc vào tay, hắn mới thêm: “Ta có mang về mấy đóa nhung hoa, lát nữa cũng sẽ bảo người đưa đến chỗ muội.”
Tạ Chiêu Ninh đã quen nhìn dáng vẻ ấy của hắn, thậm chí còn từng thấy tệ hại hơn nên chỉ khẽ mỉm cười tiếp nhận.