Tạ Chiêu Ninh nghe lời biện minh vụng về ấy, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp. Tạ Thừa Nghĩa vốn là người cố chấp, nhưng lại lo lắng cho nàng đến thế. Có lẽ, khoảng cách giữa hai huynh muội không xa như nàng từng nghĩ, chỉ cần thêm một chút chân thành, có lẽ mọi khúc mắc đều có thể hóa giải. Nếu có thể cùng ca ca hợp sức, đối phó với bọn người gian xảo kia, bảo vệ tổ mẫu và mẫu thân, nàng nhất định sẽ có cơ hội nắm phần thắng. Nàng khẽ mỉm cười nói: “Không có chuyện gì lớn, đa tạ ca ca đã lo lắng.”
Tạ Thừa Nghĩa nhìn thấy nụ cười của nàng rạng rỡ trong ánh dương vàng, lòng hắn khẽ chấn động, nụ cười ấy khác hẳn với Tạ Chiêu Ninh ngang ngạnh bất kham của ngày trước, người mà hễ gặp hắn là cãi vã, chẳng chịu nhường một câu. Hình như, trong khoảng lặng của thời gian, đã sinh ra một Tạ Chiêu Ninh khác, trầm tĩnh mà nhu hòa, như thể muội muội mà hắn chưa từng quen biết.
Chưa kịp để hai người nói thêm điều gì, mấy cỗ xe ngựa từ xa lóc cóc chạy vào sân, vài bóng người vội vàng bước xuống, dáng vẻ nôn nóng, Tạ Chiêu Ninh còn chưa kịp xoay người đã bị một người ôm chầm lấy, nhìn búi tóc cao không cài lấy một món trang sức, nhìn gương mặt đẫm lệ, nghe tiếng khóc nức nở quen thuộc, nàng khẽ mỉm cười rồi dịu dàng nói: “Đại cữu mẫu, con không sao.”
Thịnh thị òa khóc, khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt sưng húp, thế nhưng vẫn vừa khóc vừa nâng khuôn mặt nàng lên ngắm nghía, giọng nghẹn ngào: “Không sao là tốt rồi... không sao là tốt rồi! Nếu không, Đại cữu mẫu biết ăn nói với mẫu thân và cữu cữu của con thế nào đây! Ôi chao, mau để ta nhìn kỹ xem nào!”
Tạ Chiêu Ninh là đứa bé bà nuôi nấng từ nhỏ, là cục vàng trong lòng, dù chỉ sứt sẹo đôi chút bà cũng đau xót, huống hồ suýt nữa đã mất mạng.
Trên đường đi, họ đã nghe người cưỡi ngựa báo tin, lòng ai nấy đều rối bời.
Chẳng bao lâu, tổ phụ Khương Thanh Sơn, Nhị cữu mẫu và những người khác cũng xuống xe ngựa, nhị cữu mẫu vốn là người điềm đạm ít lời, vậy mà lúc này cũng ôm chặt hai vị biểu tỷ, khóc đến ướt vai áo.
Khương Thanh Sơn nhìn khắp tình hình trong sân, ánh mắt trầm lại, ông ta lập tức phân phó gia nhân báo cho phủ nha Thuận Xương Phủ đến thu dọn thi thể, đồng thời căn dặn mọi người tuyệt đối không được truyền ra ngoài nửa chữ, kẻo tổn hại danh tiếng của mấy nương tử. Sau đó ông ta bảo cả đoàn mau lên xe ngựa, mọi chuyện để về nhà rồi hẵng nói.
Khi đoàn người trở về đến Khương phủ, mấy nương tử đều được đưa đi tắm rửa, thay y phục chỉnh tề. Lúc này, Khương Thanh Sơn mới cho gọi hai tôn tử đến hỏi cho rõ ngọn nguồn.
Hai vị biểu ca kẻ một câu, người một câu, kể lại toàn bộ biến cố trong đêm. Khương Hoán Minh cũng chẳng dám giấu giếm, kể lại chuyện mình ngu ngốc tin người khiến thi thể lọt vào điền trang, suýt chút nữa hại cả đoàn gặp nạn. Kể đến đoạn ấy, Khương Thanh Sơn tức giận trừng mắt, chưa kịp quát thì hắn ta đã vội nói đến việc Tạ Chiêu Ninh ứng biến thế nào, nghĩ ra cách câu giờ, rồi cứu bọn họ thoát khỏi cơn nguy khốn ra sao. Tuy không hoàn toàn do nàng một mình xoay chuyển, bởi giữa chừng có đám người lạ xông vào đánh nhau với bọn áo đen, thế nhưng nếu không nhờ nàng kiên định giữ bình tĩnh, e rằng giờ này chẳng ai còn đứng được nơi đây.
Nghe đến đó, ánh mắt Khương Thanh Sơn sáng rực, bàn tay khẽ đập lên ghế, khen lớn: “Hay! Thật có mưu có dũng, quả nhiên là dòng dõi của Khương gia chúng ta!” Ông ta vốn từng nghĩ cháu gái nghịch ngợm chẳng nên thân, giờ mới biết mình đã nhìn lầm. Nàng không chỉ thông tuệ mà còn gan dạ phi thường, dám đối đầu hiểm nguy để cứu người. Trong lòng ông ta dâng lên niềm tự hào, càng nhìn càng thấy nàng giống A Thiền khi xưa như đúc.
Tạ Thừa Nghĩa đứng bên cạnh, nghe hết mọi chuyện, trong lòng dấy lên ngàn suy nghĩ, chuyện ở Bạch Lộ trước kia hắn chỉ nghe phụ mẫu nhắc lại chứ chưa từng chứng kiến, lại mang trong lòng định kiến chẳng nhỏ. Thế nhưng giờ đây, nghe những lời kể về trí dũng và lòng quả cảm của Tạ Chiêu Ninh, hắn mới nhận ra có lẽ mình đã sai. Trong lòng hắn, cảm giác đối với nàng mơ hồ thay đổi, tựa như sương sớm tan ra ánh nắng.
Tạ Uyển Ninh cũng đứng đó, yên lặng lắng nghe, nàng ta vẫn nở nụ cười ôn nhu, nhưng trong lòng lại dậy sóng, ánh mắt ngưỡng mộ sáng rõ trên gương mặt Khương Thanh Sơn, lòng biết ơn chân thành trong mắt hai vị biểu ca, tất cả đều hướng về Tạ Chiêu Ninh. Quan trọng hơn cả, nàng ta nhận ra Tạ Thừa Nghĩa đang nhìn Tạ Chiêu Ninh với ánh mắt khác xưa. Nàng ta nhớ rõ, sáng sớm nay, hắn là người đầu tiên lao ra cứu người... Trước kia, hắn chỉ từng làm vậy với riêng nàng ta thôi...