Nàng chậm rãi cất lời: “Không sao, chúng ta về trước đi.”
Thanh Ổ dìu nàng, chủ tớ hai người chậm rãi quay về.
Thế nhưng nàng cũng biết rất rõ, người mang tên Tạ Thừa Nghĩa này vốn chẳng phải vị Tạ Thừa Nghĩa kia, người ca ca này là ca ca của Tạ Uyển Ninh, hắn trẻ trung mạnh khỏe, dáng dấp hiên ngang, sẽ mang mơ khô đến cho Tạ Uyển Ninh, sẽ nồng nhiệt mỉm cười với nàng ta. Còn ca ca của nàng, hắn từng nghèo hèn khốn khó, bước đi tập tễnh, sẽ lén giấu sách truyện vào đáy giỏ rau rồi mang về cho nàng, sẽ nghĩ đủ cách để nàng có cái ăn.
Nàng nhất định phải phân rõ, nhất định phải nhận rõ hai người này, ca ca của nàng vẫn còn ở nơi sâu thẳm của năm tháng, chẳng biết đến khi nào mới có thể bước về phía nàng, cũng có lẽ nàng mãi mãi chẳng bao giờ còn gặp lại hắn nữa.
Thế nhưng, dẫu có thế nào, nàng tuyệt đối không thể coi người mang tên Tạ Thừa Nghĩa trước mắt này như ca ca của mình.
Bởi lẽ một khi ca ca trở về, tức là Tưởng di nương cũng sẽ quay lại rồi hàng loạt sự việc sẽ ùn ùn đổ xuống, nàng bắt buộc phải ra tay trước khi Tưởng di nương đặt chân về phủ. Nếu đợi đến khi bà ta trở về, đến khi đứa con thứ do bà ta sinh ra đỗ đạt, đến khi Tưởng gia được khôi phục thì khi ấy nàng tất sẽ lâm vào thế sụp đổ, tuyệt đối không thể bảo vệ mẫu thân và tổ mẫu.
Nàng khẽ thở ra một hơi rồi hỏi Thanh Ổ: “Lan truyền tin tức trước đó ra ngoài cả chưa?”
Thanh Ổ đáp: “Nương tử yên tâm, tất cả đều làm đúng như ngài căn dặn.”
Khi mấy muội muội đã lui hết, Tạ Huyên nói vài câu với nhi tử, sau đó vì còn công vụ nên cũng rời đi trước. Trước khi đi, ông dặn con trai ngày mai phải vào thư phòng gặp mình để bàn chuyện bổ nhiệm sau khi hồi kinh.
Chờ mọi người đi hết, Khương thị lại trừng mắt nhìn Tạ Thừa Nghĩa rồi nói: “Chiêu Ninh là muội muội ruột của con, hơn nữa còn vừa mới từ bên ngoài trở về, sao lại xa cách như thế?”
Tạ Thừa Nghĩa hờ hững đáp: “Tuy nàng ta là muội muội cùng chung huyết mạch với con, nhưng còn đâu dáng vẻ của người Tạ gia nữa! Con dù nhiều năm chinh chiến bên ngoài, nhưng trên đường trở về cũng đã nghe chuyện của nàng ta. Trong mấy tháng ngắn ngủi mà dám giơ tay tát thẳng vào mặt thứ nữ, còn nặng tay trừng phạt cả nha hoàn của mình, thậm chí còn sai võ tỳ đánh cho nha hoàn thân cận của Uyển Ninh bị trọng thương, lòng dạ độc ác như thế, chẳng phải là coi thường Uyển Ninh hay sao!”
Nghĩ đến những chuyện Tạ Chiêu Ninh từng làm, nghĩ đến dáng vẻ nàng lạnh lùng sắc bén, trong lòng hắn lại thấy khó chịu. Uyển Ninh vốn hiền lành, lương thiện, đối đãi kẻ dưới luôn ôn hòa, ngay cả con chim hay côn trùng nhỏ cũng chẳng nỡ giẫm chết. Vậy mà Tạ Chiêu Ninh lại có thể ức hiếp nàng như thế? Chẳng lẽ chỉ vì cho rằng Uyển Ninh đã chiếm mất vị trí vốn thuộc về mình ư?
Nhưng Uyển Ninh cũng chỉ là đứa trẻ năm xưa bị ôm nhầm, đã được nuôi dưỡng như trưởng nữ trong bao năm, lại luôn cung kính với phụ mẫu, hòa thuận với tỷ muội. Đến khi Tạ Chiêu Ninh trở về, nàng vẫn không oán thán, cam lòng nhường lại thân phận trưởng nữ. Uyển Ninh rốt cuộc có chỗ nào chưa tốt?
Tạ Thừa Nghĩa vốn là người nhiệt huyết, năm xưa bỏ văn theo võ cũng bởi một lần tận mắt chứng kiến đương kim hoàng thượng khi còn là Thái tử thân chinh Tây Hạ thu phục đất đai, trong lòng lại sục sôi chí khí, chỉ mong một ngày được theo chân thánh thượng bắc phạt Khiết Đan, thu lại U Vân thập lục châu. Người mang chí hướng như hắn sao có thể thuận mắt nhìn muội ruột mình thành ra bộ dạng Tạ Chiêu Ninh hôm nay!
Khương thị nhẹ giọng nói: “Những chuyện khác thì có thể muội muội con từng làm, nhưng chuyện làm nha hoàn của Uyển Ninh bị trọng thương thì thật sự không hề có. Trước kia con thấy con bé nghịch ngợm, nhưng nay đã khác rồi. Hôm nay con bé còn giành được giải nhất trong hội đánh cầu. Con đừng như trước nữa, lại gây bất hòa với muội mình.”
Tạ Thừa Nghĩa hừ lạnh: “Mẫu thân đã bị nàng che mắt rồi, tính nết nàng ta vốn chẳng ưa Uyển Ninh, luôn cho rằng Uyển Ninh cướp đi thứ thuộc về mình. Uyển Ninh bị nàng ta ức hiếp chẳng phải chuyện mới mẻ gì, con dám chắc chuyện này cũng là do nàng ta gây ra!”
Tạ Thừa Nghĩa vốn bướng bỉnh, trước nay đều không hòa thuận với Chiêu Ninh. Khi ấy Khương thị còn chưa nói nhiều, đến nay dẫu có muốn khuyên vài câu, nhưng ấn tượng đã hằn sâu, sao có thể chỉ bằng mấy lời mà đổi khác được.
Bà ấy còn định nói tiếp thì Xuân Cảnh đã dẫn các nha hoàn bưng mâm thức ăn tiến vào, chén đĩa được dỡ ra, bày biện đủ loại món ngon mà ngày thường Tạ Thừa Nghĩa thích.