Tỳ nữ dùng móc hoa mẫu đơn bạc vén màn sa lên. Tạ Chiêu Ninh khẽ khom người thi lễ trước phụ thân rồi tiến lại bên giường xem tình trạng mẫu thân. Tạ Thừa Nghĩa cũng nhanh bước đến, hai huynh muội cùng vây quanh Khương thị, ân cần hỏi thăm sức khỏe. Tạ Huyên bèn thuật lại lời Phạm y lang vừa dặn cho cả hai nghe.
Phạm y lang nói rằng bệnh là do lao lực quá độ, nghe vậy Tạ Chiêu Ninh cũng yên tâm đôi phần, nàng cầm chiếc khăn nóng Hàm Sương đã vắt sẵn, dịu dàng lau mặt cho mẫu thân. Khương thị nhìn nữ nhi đang chăm sóc mình, ánh nến chiếu nghiêng lên khuôn mặt nghiêng thanh tú, ngũ quan tinh xảo, đôi môi khẽ mím, vừa mang nét non nớt vừa ánh lên vẻ kiên cường khiến lòng bà ấy mềm nhũn hơn bao giờ hết.
Đúng lúc ấy, Tưởng di nương khoan thai bước tới, bà ta trước hết hành đại lễ với Tạ Huyên, rồi lại quay sang hành lễ với Khương thị, giọng nói dịu dàng: “Xin thỉnh lang quân, phu nhân an. Thiếp thân Tưởng thị từ Tiền Đường trở về, việc lang quân căn dặn đều đã hoàn tất, chỉ vì trong lòng luôn nhớ mong lang quân và phu nhân nên thiếp đã về phủ trước nửa tháng.”
Tạ Huyên nhìn Tưởng di nương, ánh mắt ôn hòa, giọng nói nhu thuận: “Nàng đã vất vả chu du xa xôi, hà tất phải hành đại lễ như thế? Dọc đường đi có thuận lợi không? Thủy lộ có thông suốt chăng?”
Tưởng di nương mỉm cười, khẽ nói: “Nhờ lang quân nhớ mong, thiếp đã bình an trở về, mọi việc đều tốt đẹp.”
Lúc này, Hàm Nguyệt đã sắc xong thang thuốc Phạm y lang kê, bưng vào.
Chiếc bát men hải đường đỏ được đưa tới. Tưởng di nương đón lấy rồi tiến lên nửa quỳ bên đầu giường Khương thị, giọng dịu dàng: “Thiếp rời phủ đã lâu, đã lâu chưa được hầu hạ phu nhân, xin để thiếp được tự tay phục thị phu nhân uống thuốc.”
Cử chỉ ấy chẳng những khiến Tạ Huyên và Tạ Chiêu Ninh đều nhìn thấy, mà ngay cả Tạ Thừa Nghĩa cũng gật đầu mỉm cười tán thưởng.
Tạ Chiêu Ninh khẽ nhếch môi, bàn tay giấu trong tay áo hơi siết lại. Quả nhiên, Tưởng di nương rất được phụ thân tín nhiệm yêu thương, ngay cả ca ca cũng không hề đề phòng bà ta, quả thật không hổ là người đứng sau Tạ Uyển Ninh và Tạ Chỉ Ninh, thủ đoạn ấy đã đạt đến mức lão luyện tinh vi!
Lúc này, Khương thị nhìn Tưởng di nương, sắc mặt lại lạnh đi mấy phần, thuốc bà ta mang tới, Khương thị không hề uống mà chỉ hỏi: “Di nương đã vất vả đường xa, có biết trong phủ gần đây đã xảy ra những chuyện gì không? Tạ Chỉ Ninh lại gây ra tai họa gì nữa?”
Nghe đến đây, Tạ Chiêu Ninh khẽ thở dài trong lòng, mẫu thân vốn là người tính tình thẳng thắn, nhưng dẫu muốn trách mắng Tưởng thị thì cũng đâu nhất thiết phải chọn đúng lúc bà ta tỏ ra ân cần trước mặt phụ thân mà khiến đối phương mất mặt như vậy. Làm thế thì dù mẫu thân có lý cũng thành ra ba phần vô lý.
Bàn tay đang bưng bát thuốc của Tưởng di nương khựng lại, bà ta lập tức quỳ xuống, giọng run rẩy: “Lang quân đã gửi thư nói rõ mọi chuyện của Chỉ Ninh cho thiếp thân biết rồi. Mấy năm nay thiếp mải lo việc thương phố trong nhà, lơ là việc dạy dỗ nhi nữ khiến nàng gây ra họa lớn như vậy... tất cả đều là lỗi của thiếp thân.”
Tạ Huyên nghe vậy liền nói: “A Thiền, việc của Chỉ Ninh vốn không thể trách một mình nàng ấy. Mấy năm nay nàng ấy cũng vì gia đình mà bôn ba khổ cực, dẫu Chỉ Ninh thật sự có sai, cũng chẳng thể đổ hết lỗi lên đầu nàng ấy được.”
Khương thị nghe thế liền nghẹn lại, trong lòng dâng lên nỗi tức giận, lời của Tạ Huyên chẳng khác nào ám chỉ bà ấy quản gia không chu toàn.
Bà ấy vừa định mở miệng thì Tưởng di nương đã cất lời: “Thiếp thân cũng biết là lỗi của mình, vì vậy hôm nay thiếp có hai tin vui muốn báo cho lang quân và phu nhân.” Bà ta mỉm cười nhẹ, nói tiếp: “Tin thứ nhất là về nhị lang quân. Trong kỳ khảo hạch cuối tháng ở Quốc Tử Giám, thằng bé đã đứng đầu khoa luật, Tư nghiệp khen rằng học vấn của thằng bé đã chín muồi, năm nay có thể hạ trường rồi.”
Nghe vậy, tinh thần Tạ Huyên phấn chấn hẳn lên, không phải ai cũng được vào Quốc Tử Giám, mà phải trải qua tuyển chọn khắt khe. Tạ Thừa Liêm chẳng những vào được Quốc Tử Giám, mà còn giành vị trí đầu trong khảo hạch, quả là niềm hãnh diện lớn! Đại lang Tạ Thừa Nghĩa đã làm quan, nay nhị lang lại có thể đề danh lên kim bảng khiến ông càng thêm vui mừng. Ông không khỏi hỏi: “Tháng này thằng bé có gửi thư cho ta, sao chẳng nhắc đến hỷ sự này?”
Tưởng di nương mỉm cười đáp: “Chàng cũng biết tính thằng bé vốn không thích khoe khoang mà.”
Tạ Chiêu Ninh đứng bên, khẽ cụp mắt. Quả thực Tạ Thừa Liêm là người có tài, lần đầu hạ trường đã đỗ thi hương, chỉ qua hai lần thi đã đỗ tiến sĩ mà ra làm quan, có một người con trai xuất chúng như vậy, chẳng trách Tưởng di nương có thể ung dung ỷ lại, dựa vào đó mà đảo ngược thế cục, đối đầu mẫu thân và những người khác.