Phàn Tinh và Phàn Nguyệt cũng nhanh chóng đứng chắn phía trước Tạ Chiêu Ninh, dáng điệu cảnh giác, sẵn sàng bảo vệ chủ tử.
Tạ Huyên thấy Khương thị thẳng thắn bao che như thế, trong lòng lửa giận càng bốc cao. Ông cảm thấy Khương thị vốn đã hồ đồ, nay vì Tạ Chiêu Ninh mà càng thêm cứng đầu vô lý, khiến ông tức giận đến đỏ cả mặt.
Lúc này Tạ Chiêu Ninh khẽ mỉm cười, giọng nói bình thản mà kiên định: “Nếu phụ thân không tin, vậy con sẽ lập tức chứng minh cho phụ thân xem!”
Tạ Huyên thấy nàng dường như muốn mở hòm thuốc, sắc mặt tối sầm lại, quát: “Dừng tay!”
Thế nhưng Tạ Chiêu Ninh đã bước nhanh đến, một tay giật phăng niêm phong trên hòm thuốc. Mọi người đều kinh hãi, ai nấy đều cho rằng nàng thật sự chẳng còn để tâm đến Tạ gia nữa rồi. Trong lòng Tưởng di nương lóe lên một tia đắc ý, chỉ chờ giây lát Tạ Chiêu Ninh mở hòm thuốc ra để lộ sơ suất của chính mình. Song bà ta vẫn vờ tỏ vẻ lo lắng, nhẹ giọng nói: “Lang quân, đại nương tử sao có thể mở hòm thuốc lúc này, e rằng sẽ lỡ giờ rồi...”
Tạ Chiêu Ninh chẳng hề để tâm, chỉ khẽ quay đầu bảo hộ viện bên cạnh đưa con dao cong buộc ở thắt lưng cho nàng. Nàng dùng mũi dao nhẹ nhàng khều mở mấy hòm thuốc phía trên, trong hòm là những gói thuốc được bọc kỹ bằng giấy dầu, thoạt nhìn hoàn toàn không có gì bất thường. Nàng lại dùng mũi dao rạch lớp giấy, chỉ trong khoảnh khắc, mùi ẩm mốc hôi thối xộc thẳng lên, lộ ra bên trong toàn là dược liệu khô héo, thối rữa, mốc meo đến kinh người!
Mọi người đều kinh ngạc nghi ngờ, đám người Tạ Huyên không tin nổi vào mắt mình, đồng loạt nhìn về phía Tưởng di nương, quả nhiên bên trong toàn là thuốc hỏng!
Tưởng di nương thấy thế, sắc mặt bỗng tái nhợt, bàn tay run lên, bà ta vốn tưởng có thể bắt lỗi Tạ Chiêu Ninh, nào ngờ lại để lộ chính mình. Bà ta vội bước đến, cúi người vốc lên một nắm dược liệu, sắc mặt càng lúc càng khó coi, rõ ràng đây là lô thuốc hỏng nàng ta từng chuẩn bị để đánh lừa Tạ Chiêu Ninh, vốn đã niêm phong cất kỹ, sao giờ lại xuất hiện ở đây!
Ánh mắt bà ta lạnh lẽo lướt qua chưởng quỹ áp tải thuốc đứng bên cạnh. Chưởng quỹ cũng lộ vẻ lúng túng, dường như thật sự không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ lắp bắp nói không nên lời.
Tưởng di nương ngẩng đầu nhìn Tạ Chiêu Ninh, chỉ thấy nàng khẽ cong môi, trong mắt ánh lên tia cười lạnh. Đến lúc này bà ta mới hiểu ra... Tạ Chiêu Ninh hẳn đã sớm phát hiện mưu kế của mình, không những thế còn mượn kế gậy ông đập lưng ông, khiến bà ta lầm tưởng đối phương đã sa bẫy. Chính vì vậy, bà ta mới mang theo Uyển Ninh cùng đám người xông tới, định bắt quả tang. Nào ngờ Tạ Chiêu Ninh đã sớm tráo đổi lô thuốc, biến dược liệu hỏng của bà ta chuẩn bị thành tang chứng trước mặt mọi người. Một là khiến bà ta vu khống thất bại, hai là khiến lô thuốc hỏng bị phát hiện ngay tại chỗ, đến khi đó dù có trăm miệng cũng khó bào chữa!
Tạ Huyên lúc này giật lấy con dao trong tay Tạ Chiêu Ninh, vài nhát liền mở tung toàn bộ những hòm thuốc còn lại, bên trong tất cả đều là thuốc hỏng, mốc meo thối rữa. Nếu lô thuốc này thật sự được gửi đến biên ải thì Tạ gia chẳng những mất danh hiệu hoàng thương, mà e rằng còn bị truy cứu, thậm chí bị cách chức cũng không phải chuyện lạ!
Rõ ràng Tạ Chiêu Ninh ngăn lô thuốc này là có lý, những viên thuốc đó thật sự có vấn đề. Ngược lại, chính bọn họ suýt nữa đã để thuốc hỏng lọt ra ngoài!
Tạ Huyên không thể tin nổi, ánh mắt nặng nề nhìn sang Tưởng Hoành Ba: “Hoành Ba, dược liệu nàng chuẩn bị... sao lại có vấn đề như thế này!”
Tạ Thừa Nghĩa cũng đứng lặng, hắn nhìn Tưởng di nương, rồi lại nhìn Tạ Chiêu Ninh, trong lòng dâng lên cảm giác xấu hổ. Nhớ lại những lời mình vừa nói, nào là đại nghĩa, nào là an nguy tướng sĩ, vậy mà không ngờ Tạ Chiêu Ninh thật sự không sai, nàng đã cứu Tạ gia khỏi một kiếp họa! Hắn chỉ thấy bàn tay mình siết chặt, tâm can rối loạn.
Tạ Chiêu Ninh hai mắt đỏ hoe, nước mắt lăn dài trên má: “Như vậy, phụ thân và đường tổ phụ có thể tin con rồi chứ. Nữ nhi chỉ vì biết trước thuốc do Tưởng di nương chuẩn bị có vấn đề nên mới bất chấp tất cả để ngăn cản. Bởi lẽ, nếu lô thuốc này thật sự được gửi đến biên ải, Tạ gia sẽ bị ảnh hưởng ra sao, hậu quả sẽ nặng nề đến mức nào!”
Sắc mặt Tưởng di nương tái mét, lắp bắp nói: “Lang quân... chuyện này thật sự không liên quan đến thiếp thân đâu. Thiếp sao lại chuẩn bị thuốc xấu chứ, thiếp làm như vậy thì được lợi gì, xin lang quân xét rõ cho thiếp thân!”