Chỉ là bà thấy con trai mình phẩm chất và dung mạo đều xuất chúng, trong lòng luôn cảm thấy rất hợp với Chiêu Ninh. Hắn ta cả ngày bận rộn với việc khoa cử, tuy đạt được thành tựu lớn khiến người ngoài đều kính trọng, cũng có không ít cô nương tỏ ý thân thiết, thế nhưng hắn ta nhìn cô nương xinh đẹp đến đâu cũng chỉ thấy như xương khô phủ phấn. Những thiếu nữ thế gia mà tổ phụ hắn ta tìm cho, hắn ta đều chỉ lịch sự đáp lại, nhưng có bao giờ thật lòng rung động đâu? Chỉ duy nhất đối với Chiêu Chiêu, hắn ta mới thực sự... không thích.
Nhưng Phục Vân nói đúng, bà có muốn cưỡng cầu cũng không thể, Hoán Nhiên không đồng ý thì phụ thân bà cũng nhất định sẽ không đồng ý cho Chiêu Chiêu gả cho Hoán Nhiên.
Thôi vậy, cứ tùy vào duyên phận của họ.
Sáng sớm hôm sau, tại phòng của Thịnh thị, Tạ Chiêu Ninh tỉnh dậy từ trên giường, cùng đại cữu mẫu chải chuốt rồi đi đến bức bình phong của Khương gia, đợi cùng nhau xuất phát đến Tam Thánh Tự.
Khi đến bức bình phong, Tạ Chiêu Ninh nhìn thấy nhị cữu cữu và nhị cữu mẫu mà hôm qua chưa gặp.
Nhị cữu cữu có vài phần giống đại cữu cữu, nhưng bởi nhiều năm buôn bán chìm đắm trong rượu thịt nên thân hình béo hơn, trông còn có vẻ lớn tuổi hơn đại cữu cữu, ông ta cười tủm tỉm chào hỏi nàng. Nàng nhìn ông ta lại có cảm giác như nhìn thấy đại cữu cữu chỉ là béo lên, cảm thấy vô cùng thân thiết nên cũng mỉm cười cúi người đáp lễ.
Nhị cữu mẫu Liễu thị là một phụ nhân ôn hòa ít lời, xuất thân không cao, nói năng nhẹ nhàng nhỏ nhẹ nhưng lại rất nhút nhát, sau khi nhận lễ của nàng thì không nói thêm câu nào nữa.
Thịnh thị khẽ thì thầm bên tai Tạ Chiêu Ninh: “... Bao nhiêu năm rồi nhị cữu mẫu con vẫn cái tính nết ba gậy không đánh ra được một cái rắm lầm lì đó.”
Khi nhớ lại lúc mình mới về, Thịnh thị vốn muốn kéo Liễu thị ngồi lại bên nhau trò chuyện, cùng nhắc chuyện năm xưa lưu lạc, chia sẻ niềm vui tái ngộ sau bao năm ly biệt. Nào ngờ Liễu thị lại mặt mày đỏ bừng, quanh đi quẩn lại chỉ nói mấy câu “khổ cực”, “không dễ gì”, khiến Thịnh thị cũng thấy mất cả hứng thú.
Lúc này, Tạ Chiêu Ninh nhìn vẻ mặt buồn bã của đại cữu mẫu mà bật cười.
Lời nói của đại cữu mẫu vốn không mang ý xấu, bà hỉ muốn thân cận hơn với Liễu thị thôi.
Ngay sau đó, trong xe ngựa vang lên hai giọng nói ngạc nhiên: “Chiêu Chiêu, hôm qua hai tỷ ra ngoài rồi, muội thật sự đến rồi à!”
Khi Tạ Chiêu Ninh ngẩng đầu lên, từ xe ngựa phía sau nhị cữu mẫu lại thò ra hai cái đầu thiếu nữ, cả hai đều nhìn nàng với nụ cười rạng rỡ.
Đó là hai biểu tỷ của nàng, Khương Nguyên và Khương Thiến, đều là con gái của nhị cữu mẫu.
Hai biểu tỷ có tính cách không giống mẫu thân, ngược lại rất hoạt bát hào phóng, lại thân thiết với Thịnh thị chẳng khác gì mẫu tử ruột, hai nàng nhiệt tình kéo nàng sang xe ngựa ngồi, để nàng rúc vào giữa hai người rồi lấy ra đủ loại trái cây bánh ngọt đã chuẩn bị sẵn cho nàng ăn.
Trước kia, trong một lần gặp, nàng từng giúp hai biểu tỷ tìm được con mèo Ba Tư bị lạc, nếu không nhờ nàng kịp thời tìm thấy, con mèo ấy e rằng đã chết đuối dưới ao nước. Từ đó, hai biểu tỷ đối với nàng trở nên khác biệt, trong xe lúc này cũng có con mèo ấy, lông dài trắng muốt, đôi mắt xanh biếc, đang nằm trên đệm mềm liếm lông, không hề sợ người.
“Chiêu Chiêu, muội ăn thử cái này đi, đây là quả đặc trưng của Thuận Xương Phủ chúng ta, bên trong là nhân hoa hồng ngâm trộn với lạc, là tỷ tự tay làm đấy.” Khương Nguyên cầm trong tay một quả bánh hình hoa hải đường, muốn Tạ Chiêu Ninh nếm thử.
“Chiêu Chiêu, muội nếm thử cái này của tỷ đi, tỷ làm nhân bằng mật mía đen, thơm ngọt dễ ăn lắm!” Khương Thiến lại cầm một quả bánh hình cá vàng, cũng nhất quyết muốn Tạ Chiêu Ninh thử.
Hai biểu tỷ vốn không thích thơ từ họa vẽ, lại say mê nghiên cứu chuyện ăn uống, cho Tạ Chiêu Ninh ăn những món bánh do chính tay hai người làm, còn bắt Tạ Chiêu Ninh phải phân định món nào ngon món nào dở. Tạ Chiêu Ninh lúng túng chưa biết nói sao, hai nàng đã tranh nhau xem bánh ngọt ai làm ngon hơn, nàng nhìn cảnh hai tỷ muội tranh luận sôi nổi, ngồi giữa cũng bị nước bọt bắn tới, nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm cúng lạ thường. Nàng đưa tay vuốt ve con mèo Ba Tư, nhớ lại lần trước mình vì cứu nó mà suýt chút nữa ngã bị thương.
Con mèo Ba Tư có lẽ nhận ra ân nhân cứu mạng, lười biếng kêu một tiếng meo, mặc cho nàng vuốt ve.
Ngay sau đó, bên ngoài vang lên tiếng ồn ào náo nhiệt, khi nàng nhìn qua cửa sổ chỉ thấy hai biểu ca đang hộ tống Tạ Uyển Ninh đi tới, hai biểu ca hết sức lấy lòng Tạ Uyển Ninh, trên tay còn xách hộp đựng thức ăn, nói rằng để nàng ta có thể dùng khi đói lúc đi lễ Phật. Tạ Uyển Ninh cười đến mức thân mình khẽ run, đôi mắt đẹp đưa tình, hai biểu ca lại như bị tiêm máu gà, càng thêm phấn chấn, cả hai tranh nhau thể hiện trước mặt Tạ Uyển Ninh, còn giành nhau lái xe ngựa cho nàng ta.