Còn nàng ta khi ấy cũng đã dựa vào hiệu thuốc Tạ thị cùng những bí phương mẹ để lại, mà được phong làm Từ Tế phu nhân.
Bởi lúc này nàng còn đang trong đình nên tất nhiên cũng cảm nhận được, sau khi mẹ con Cao gia và Tạ Uyển Ninh nói chuyện xong, ánh mắt lập tức rơi cả lên người nàng.
Bình Dương quận chúa vẫn chưa mở lời, mà Cao Tuyết Diên ở bên cạnh đã khẽ hừ lạnh: “Một kẻ dã man từ Tây Bình Phủ trở về, nay cũng có thể đường hoàng bước lên đường lớn vào nhà quyền quý sao?”
Cao phu nhân khẽ gõ tay nàng ta: “Diên nhi, không được nói thế.” Nhưng bà ta vẫn mỉm cười nhìn Tạ Chiêu Ninh rồi nói: “Nghe nói đại nương tử Tạ gia mấy ngày trước đã làm bị thương tỳ nữ của Uyển Ninh, chúng ta cũng chỉ nghe phong thanh, không biết thực hư ra sao?”
Bởi Uyển Ninh từng cứu tính mạng đứa con gái độc nhất của mình, Cao phu nhân coi nàng ta là người lương thiện nên đối đãi với Tạ Uyển Ninh vô cùng cưng chiều, thậm chí bảo hộ che chở hơn người.
Giọng điệu bà ta nói ra, thoạt nghe như chỉ là hỏi cho có. Thế nhưng với thân phận của bà ta, lời vừa thốt ra, dù không cố tình nói thật thì người khác nghe cũng sẽ thành ba phần thật, ánh mắt bà ta nhìn Tạ Chiêu Ninh lại nhuốm vẻ dò xét.
Tạ Chiêu Ninh mỉm cười nhìn Tạ Uyển Ninh, việc này trong nhà Tạ Huyên đều đã giấu kín, sao người ngoài lại biết được, thật sự khiến nàng phải nghĩ có phải Tạ Uyển Ninh đã ngấm ngầm truyền ra. Nếu ở những nhà khác, các nương tử dĩ nhiên một người vinh thì cả nhà cùng vinh, một người tổn thì cả nhà cùng tổn. Nhưng nàng lại khác, nàng lớn lên ở Tây Bình Phủ, cho dù có thật sự không tốt thì cũng là do cữu cữu dạy dỗ không chu toàn, nào liên can gì đến những nương tử khác của Tạ gia.
Đây mới là nguyên do khiến trước kia bọn họ có thể ra tay hãm hại thanh danh nàng như thế.
Tạ Uyển Ninh như muốn giải thích thay cho nàng, vội vàng nói: “Nghĩa mẫu, nghĩa muội, trưởng tỷ của ta chưa từng làm những chuyện đó, nàng vốn là người cực kỳ tốt.”
Cao phu nhân lại nhận định nàng ta thuần lương, bèn vỗ vỗ tay nàng ta: “Ta thấy con mới là người quá hiền lành, nhiều việc vốn chẳng hay biết gì.”
Tạ Chiêu Ninh khẽ cúi người, cười đáp: “Khởi bẩm quận chúa, phụ mẫu trong nhà đã tra rõ, chuyện ấy là do người khác vu oan. Quận chúa hỏi thế thì chắc là còn chưa hay tin, chỉ là vài kẻ hồ đồ ngoài kia hùa nhau nói bậy, quận chúa thông tuệ hơn người, ắt sẽ chẳng để những lời đồn đãi ấy làm ảnh hưởng.”
Vẻ mặt Cao phu nhân hơi cứng đờ, trước kia không phải bà ta chưa từng che chở cho Tạ Uyển Ninh, nhưng đây là lần đầu tiên bị Tạ Chiêu Ninh nói lại như thế, huống chi lời nàng vừa khéo léo vừa hợp lẽ, vừa đủ để rửa sạch nỗi oan cho mình.
Bà ta chỉ có thể mỉm cười: “Chỉ là tiện miệng hỏi thôi, nếu không phải thì càng tốt.”
Tạ Chiêu Ninh nhìn thấy nét mặt tuy bất mãn nhưng vẫn gượng cười của bà ta, trong lòng thầm rõ. Nàng sẽ không để Cao phu nhân dễ dàng buông một lời tùy tiện, bởi như thế chẳng khác nào lại khẳng định thêm tiếng xấu của nàng. Mà nàng đã nói có lý có lẽ, Cao phu nhân dù không vừa ý cũng không thể nói thêm, chẳng lẽ lại tự thừa nhận mình là kẻ hồ đồ sao.
Lâm thị vốn là người khéo xử sự, bèn tiến lên cười nói: “Vừa rồi trà do Uyển Ninh pha đúng lúc ngon nhất, quận chúa có muốn nếm thử chút không?”
Lời nói ấy khéo léo xóa tan bầu không khí, trong Bát Quái đình lại vang lên tiếng cười nói, người ta lại quay sang chuyện hôn sự của Cao Tuyết Diên: “Nghe nói nương tử đã đính hôn với nhị lang nhà Trấn Bắc Hầu, quả thật chỉ có Cao nương tử mới xứng được.”
Trấn Bắc Hầu gia vốn là thế gia công thần, tuy không phải quyền quý bậc nhất nhưng con trưởng lại có tước vị thế tử. Bởi vậy, cho dù tính tình vốn cao ngạo, Cao Tuyết Diên cũng không khỏi lộ chút e thẹn. Cao phu nhân cũng rất vừa lòng với hôn sự này, khóe môi nở nụ cười nhạt, sau đó lại nắm lấy tay Tạ Uyển Ninh, dịu giọng nói: “Uyển nhi, con là nghĩa nữ của ta, ta tất sẽ tìm cho con một mối hôn nhân chẳng kém gì muội muội của con.”
Tạ Uyển Ninh chỉ mỉm cười: “Đa tạ nghĩa mẫu, nữ nhi kính người, vốn chẳng cầu điều đó.”
Tiếng khen ngợi tán dương vang lên không dứt. Tạ Chiêu Ninh lại bật cười khẽ, trong lòng thực sự mong chờ hôn sự của Tạ Uyển Ninh sau này sẽ ra sao, nàng cảm thấy trong bát quái đình quá đông người, bèn cáo lui với Lâm thị. Khi nhìn quanh những bàn ghế rải rác ngoài đình, nàng đã chọn một chỗ hẻo lánh nhất để ngồi xuống.
Trên chiếc bàn nhỏ trước mặt bày vài đĩa hoa quả và điểm tâm, Tạ Chiêu Ninh bốc một nhúm hạt dưa, thong thả nhấm nháp.