Bàn tay trong tay áo của Tạ Chiêu Ninh siết chặt, trong lòng nàng lạnh lẽo cười nhạt, bởi lúc này người mẹ trước mặt quả nhiên chẳng phải bóng hình trong ký ức cuối cùng của nàng.
Nghĩ đến khi xưa từng bị buộc phải nhận tội, nàng bình tĩnh cất tiếng: “Lẽ nào chỉ vì không có chứng cớ, mẫu thân đã vội định tội là do con làm?”
Lúc này Chu thị lên tiếng, bà chậm rãi đặt tràng hạt san hô trong tay xuống: “Không có chứng cớ thì không thể quy tội cho Man Man. Ta mặc kệ các ngươi nghĩ thế nào, nhưng chỉ cần ta còn ở đây, lời của Tạ Minh San có sai lệch thì ta sẽ không để mặc các ngươi trừng phạt Man Man oan uổng đâu!”
Nghe tổ mẫu nói vậy, chóp mũi Tạ Chiêu Ninh bỗng cay xè, giữa cõi đất trời này, giờ phút này cũng chỉ còn một mình bà là che chở cho nàng.
Bà ấy gấp gáp nói: “Mẫu thân, người cứ bảo vệ nó thế này, thật sự là giúp nó sao! Giờ nó đã không chịu khuất phục, mai sau gây chuyện lớn thì biết tính thế nào đây!”
Chu thị lại không đáp lời, chỉ nhắm mắt lần tràng hạt san hô, dáng vẻ cứng rắn, dầu muối chẳng thấm.
Bà ấy và Tạ Huyên đều cảm thấy Chu thị không nên bao che cho Tạ Chiêu Ninh, nhưng bởi bậc trưởng bối phải kính trọng nên cũng chẳng làm gì được bà.
Thật ra không phải chỉ nghe lời Tạ Minh San mà họ đã quyết đoán, bởi lẽ tính tình Tạ Chiêu Ninh vốn ngang bướng, nàng từng tát thẳng vào mặt một nương tử con nhà Ngự Sử Đài thì chuyện đánh Bạch Lộ cũng chẳng có gì lạ. Huống chi Bạch Lộ bị đánh thảm đến thế, không phải một tỳ nữ bình thường có thể làm được, chỉ có hai võ tỳ bên cạnh Tạ Chiêu Ninh mới có sức lực ấy, lại thêm khi ấy nơi đó chẳng còn người ngoài, mọi chứng cứ đều hướng về phía Tạ Chiêu Ninh. Thế nhưng Chu thị lại chẳng để tâm đến những điều ấy.
Tạ Huyên trầm ngâm suy nghĩ, việc này không thể làm ầm ĩ thêm, bởi nếu truyền ra ngoài thì chỉ hại đến thanh danh Tạ gia, ngay cả các cô nương khác cũng bị ảnh hưởng.
Ông bèn thở dài nói: “Thôi đi, nếu mẫu thân đã kiên quyết như thế, mà lời nói của Minh San cũng chưa chắc chắn, ta cũng không muốn vội vàng quy tội cho con, chỉ truyền ra ngoài rằng Bạch Lộ ngã xuống từ giả sơn nên bị thương nặng, ta đã cho người đưa nàng ta về điền trang, sai người chăm sóc chu đáo. Chuyện này xem như không trách ai cả, từ nay về sau cũng không nên nhắc lại nữa!”
Lúc ấy Chu thị mới dịu lại, bà muốn lên tiếng nhưng nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng vẫn nén lời xuống.
Tạ Huyên tiếp lời: “Vốn dĩ ta định là nếu thật sự do con làm ra chuyện này, ắt sẽ đưa con đến Tĩnh Tâm Am để ni cô ở đó dạy dỗ con nửa năm.”
Vừa dứt lời, sắc mặt tổ mẫu lập tức thay đổi, thế nhưng chưa kịp lên tiếng, Tạ Huyên đã nói: “Nay tuy không thể định tội con làm trọng thương nha hoàn, nhưng con đánh Bạch Lộ cũng là sai trước, vậy thì đổi thành chép kinh sách đi. Con chép một trăm lượt Kim Cang Kinh, nếu chưa chép xong thì đừng mong bước ra khỏi cửa lớn Tạ gia! Lần sau tái phạm, ta chắc chắn không dung tha!”
Ánh mắt ông nghiêm nghị nhìn thẳng vào Tạ Chiêu Ninh.
Lúc này, nàng hiểu phụ thân không thật sự tin mình vô tội, chỉ là muốn dập yên chuyện này mà thôi.
Sau này lại rộ lên việc nàng đẩy Tạ Uyển Ninh ngã xuống gác. Khi ấy, phụ thân vừa gặp đã tát cho nàng một cái, còn định sai người đưa nàng đến Tĩnh Tâm Am, mẫu thân thì giận đến mức không muốn nhìn thấy nàng nữa.
Ngay sau đó, Tạ Chiêu Ninh quỳ xuống thưa: “Tuy con tự nhận bản thân trong sạch, thế nhưng dù sao Bạch Lộ cũng là tỳ nữ từ bên ngoài, nay lại bị thương trong phủ của con, thật sự cũng có phần sơ sót. Con nguyện bỏ bạc ra để nàng ta dưỡng thương, tiền thuốc men cũng xin trích từ phần bổng lộc của con.”
Nghe vậy, Tạ Huyên hiếm khi lộ ra nét an lòng, ông khẽ gật đầu: “Con còn biết nghĩ như thế, vậy thì cứ làm theo lời con đi.”
Thấy thế, Tạ Uyển Ninh cố gắng gượng đứng lên, cúi người nói: “Vậy thì muội thay nàng ta tạ ơn tỷ tỷ, hôm nay việc này coi như đã qua, mong rằng tỷ tỷ đừng bởi vậy mà sinh lòng khúc mắc với muội, chúng ta vẫn là tỷ muội như trước.”
Phía sau, Tạ Minh San đứng lên tiếng: “Tỷ đúng là quá hiền rồi! Cứ thế mà dung thứ cho nàng ta, cuối cùng lại còn phải tạ ơn nàng ta nữa!”
Tạ Uyển Ninh đáp: “Tỷ tỷ vốn không phải cố ý.” Nói xong lại ho sù sụ, Khương thị đau lòng đỡ nàng ta, đưa nàng ta về nghỉ ngơi. Trước khi đi, bà ấy ngoái lại nhìn Tạ Chiêu Ninh, nói: “Đã là ý phụ thân con, vậy con hãy chép kinh sách cho xong, mỗi ngày mang đến cho ta xem.”
Khóe môi Tạ Chiêu Ninh hơi cong, nàng thuận miệng đồng ý.