Những chuyện này trong đầu Tạ Chiêu Ninh vẫn còn rõ ràng như mới xảy ra ngày hôm qua, nàng đành thừa nhận.
Tạ Huyên lại nói: “Con nhân lúc Đông Viện không người đã dẫn theo người xông vào chỗ ở của muội muội con, khi gặp Bạch Lộ ngăn cản, con đã tát nàng ta một cái, Trần cô cô đang quét dọn đã tận mắt nhìn thấy chuyện này, có đúng như thế không?”
Việc ấy quả nhiên cũng là thật.
Tạ Huyên tiếp lời: “Sau khi Bạch Lộ ngăn cản, con giả vờ quay về, nhưng lại lén bỏ nha hoàn và bà tử của mình, âm thầm sai võ tỳ đánh Bạch Lộ trọng thương, đây chẳng phải do con làm sao?”
Tạ Chiêu Ninh bèn đáp: “Chính chuyện này không phải do nữ nhi gây ra, nữ nhi quả thật đã tát Bạch Lộ một cái, thế nhưng sau đó đã quay về Cẩm Tú Đường, chưa từng sai võ tỳ đánh trọng thương nàng ta.”
Tạ Huyên chau mày, ông nói: “Chuyện này Minh San đều tận mắt nhìn thấy, hơn nữa ngoài võ tỳ của con ra, còn ai có thể đánh Bạch Lộ đến mức ấy, con lấy gì để phân trần?”
Hai võ tỳ kia vốn là do năm ấy khi Tạ Chiêu Ninh từ Tây Bình Phủ trở về, đại cữu lo sợ nàng bị người ta ức hiếp nên chọn cho nàng để phòng thân, trước kia quả thực nàng có dựa vào hai người ấy mà làm việc càn rỡ, gây ra không ít sai lầm.
Thế nhưng Tạ Chiêu Ninh lại nói: “Phụ thân, chuyện này phát sinh sau đó, người đã phạt nữ nhi quỳ ở từ đường, khi ấy con cũng chưa kịp hỏi chuyện gì với muội muội Minh San, vậy giờ có thể để con hỏi muội ấy đôi câu không?”
Sắc mặt Tạ Huyên thoáng bất an, ông vốn không hề có ý buộc tội oan cho Tạ Chiêu Ninh, thật ra ông đã sớm hỏi kỹ Tạ Minh San, chờ đến khi chắc chắn mới đưa nàng ra tra hỏi. Lúc này hỏi nàng cũng chỉ là để nàng tâm phục khẩu phục mà nhận sai hối cải, thế nhưng nàng đã muốn hỏi thì ông gật đầu nói: “Con cứ hỏi.”
Tạ Chiêu Ninh quay sang Tạ Minh San, nàng cất giọng: “Ta có mấy câu muốn hỏi muội muội Minh San, muội nói tận mắt thấy ta sai bảo võ tỳ, vậy rốt cuộc muội đã thấy ở đâu, vào giờ nào?”
Những lời này Tạ Huyên đã từng hỏi qua.
Tạ Minh San đáp liền mạch: “Đại khái là vào giờ Mùi, ở ngay con hẻm nhỏ cạnh Phù Cừ Đường! Ta nhìn từ khe cửa sổ rò ánh sáng nên thấy được, chính ngươi sai võ tỳ đá nha hoàn kia ngã dưới gốc cây chuối, chuyện ấy ngươi không thể chối!”
Tạ Minh San vốn là con gái muộn của nhị đường huynh Tạ Dục, từ nhỏ đã được nuông chiều trong nhà, lại kết giao thân thiết với Tạ Uyển Ninh, Tạ Huyên và Khương thị cũng thương yêu nàng ta hết mực.
Trong mắt nàng ta, Tạ Chiêu Ninh chỉ là kẻ từ chốn biên hoang trở về, cướp mất vị trí đích nữ vốn thuộc về Tạ Uyển Ninh, hoàn toàn không xứng bước vào Biện Kinh, cũng không xứng gọi là tỷ muội, bởi vậy mọi việc nàng ta đều đứng về phía Tạ Uyển Ninh mà chống đối nàng.
Tạ Minh San thường buông lời châm chọc, sau lưng còn mắng nàng là “kẻ không có giáo dưỡng, mặt dày không biết xấu hổ, đáng lẽ nên chết già ở biên ải”, lại còn thường xuyên nói xấu trước mặt Khương thị là nàng kiêu ngạo, là nàng ức hiếp Tạ Uyển Ninh, tuy nhiều lời là bịa đặt thêm thắt, nhưng lâu ngày Khương thị cũng khó tránh khỏi tin rằng tính tình Tạ Chiêu Ninh hung hăng, chẳng thể hòa thuận với ai.
Khi trước Tạ Chiêu Ninh dù giận dữ cũng chẳng biết nên đối phó thế nào.
Có một lần nàng tức giận đến mức muốn đánh nàng ta, tay đã giơ lên nhưng lại bị phụ thân bắt gặp ngay tại chỗ, cuối cùng người chưa kịp đánh, Tạ Chiêu Ninh đã bị phạt quỳ dưới mái hiên suốt bốn canh giờ, đến lúc đứng dậy ngay cả đường cũng chẳng bước nổi.
Mà Tạ Minh San khi ấy lại đứng bên cạnh, đắc ý dõi nhìn nàng.
Tạ Chiêu Ninh khẽ nhướng mày, nàng cũng không hề hoảng hốt mà mỉm cười nói: “Quả nhiên muội muội Minh San tinh mắt, hai bên của con đường nhỏ ven lối đi kia đều trồng đầy cây đông thanh, đã che lấp quá nửa khung cửa sổ hoa, ngay cả âm thanh cũng không thể lọt ra ngoài. Nếu không phải muội muội bước vào trong bụi đông thanh từ trước, cố ý chờ xem ta sai bảo võ tỳ thì làm sao lại trùng hợp đến vậy, đúng ngay lúc đó muội muội có thể tình cờ đi ngang qua?
Nghe nàng nói xong, người trong sảnh đều sững lại.
Từ khi Tạ Minh San nói là chính mắt nàng ta nhìn thấy Tạ Chiêu Ninh sai bảo võ tỳ đánh Bạch Lộ trọng thương, cho đến khi Tạ Chiêu Ninh quỳ trong từ đường rồi ngất lịm, chưa từng có ai cẩn thận tra hỏi lại Tạ Minh San, bởi lẽ lời nói ấy quá giống việc Tạ Chiêu Ninh có thể làm. Huống chi còn có Trần cô cô quét dọn làm chứng, bà ta nói mình nhìn thấy Tạ Chiêu Ninh tát Bạch Lộ ở cửa.