Nói đến đây, Tưởng di nương nghẹn ngào, nước mắt lã chã rơi: “Nếu chuyện này thật khiến Tạ gia xảy ra sai sót, một là liên lụy Tạ gia, thiếp thân sao có thể được lợi gì! Hai là Liêm ca nhi năm nay sẽ dự khoa cử, thiếp sao có thể không nghĩ cho hắn chứ!”
Những lời ấy, nghe qua quả thật cũng có vài phần đạo lý. Bởi vậy, trong lòng Tạ Huyên dần dao động, ông nhất thời không hiểu vì sao Tưởng di nương lại phải trộn thuốc hỏng vào thuốc tốt.
Lúc này Tạ Chiêu Ninh đứng bên cạnh, đáy mắt thoáng ánh lên tia châm biếm. Nghĩ đến bao nhiêu chuyện kiếp trước, nàng khẽ cười lạnh. Kiếp trước nàng từng phạm sai lầm lớn, chẳng phải đều do Tưởng di nương và Tạ Uyển Ninh liên thủ lừa gạt đó sao. Khi ấy, nàng chỉ một lòng muốn làm điều tốt cho gia tộc, lại vô tình rơi vào bẫy của bọn họ, cuối cùng trở thành kẻ chịu tiếng xấu thiên hạ.
Nếu vẫn là thiếu nữ ngây thơ năm nào, e rằng nàng đã lại mắc mưu Tưởng di nương mất rồi. Thế nhưng nay, để xem bọn họ nếm thử cái vị trăm miệng khó biện này ra sao!
Tạ Chiêu Ninh thấy sắc mặt Tạ Huyên hơi dịu, dường như đã bị lời Tưởng thị làm lay động, bèn chậm rãi cất lời: “Di nương quả là khéo biện giải. Nhưng nếu mọi việc thật như di nương nói, rằng di nương phát hiện thuốc hỏng rồi chỉ cất vào kho, vậy trước hết chưa kể đến việc gặp chuyện trọng yếu mà không bẩm báo là lỗi lớn, chỉ hỏi rằng: nếu thuốc ấy thực sự được cất vào kho, sao dược liệu lại bị người ta đóng gói vào hòm chuyên dụng của hiệu thuốc Tạ thị rồi còn bị ta đích thân chặn lại trên đường vận chuyển? Về chuyện này, di nương định giải thích thế nào?”
Lời vừa dứt, trong sảnh lặng đi. Tạ Huyên, Tạ Thừa Nghĩa cùng những người khác đều cau mày, bởi đây chính là điểm mấu chốt mà Tưởng di nương khó lòng biện bạch.
Thấy thời cơ, Tạ Chiêu Ninh bèn thừa thắng tiến tới, không cho Tưởng di nương cơ hội mở lời. Nàng xoay người hướng về phía Tạ Huyên, giọng nghẹn lại, mặt mang uất ức: “Phụ thân, nữ nhi từ nhỏ không được ở bên cạnh người để hầu hạ, vốn biết người không mấy tin tưởng nữ nhi. Nhưng từ thuở nhỏ, nữ nhi được dưỡng ở Tây Bình Phủ, tận mắt thấy dân chúng nơi biên cương khổ sở trong chiến loạn. Cữu cữu đã dạy nữ nhi rằng phải lấy quốc làm trọng, lấy lợi làm nhẹ. Nữ nhi sao có thể vì vài mâu thuẫn trong nhà mà làm điều trái với đại nghĩa chứ! Khi người đến trách mắng nữ nhi, người chỉ nghĩ đến lỗi của nữ nhi, nhưng có bao giờ nghĩ rằng nữ nhi cũng là kẻ hiểu đại nghĩa đâu...”
Nói đến đây, giọng nàng nghẹn lại, nước mắt lăn dài, bộ dạng thật khiến người nhìn không khỏi xót thương.
Tạ Thừa Nghĩa nghe những lời ấy, chợt nhớ đến khi nãy mình mắng muội muội là kẻ “không màng đại nghĩa, làm tổn hại quốc gia”, trong lòng lại dấy lên hối hận, sắc mặt đỏ bừng, chỉ đành quay đi chỗ khác.
Tạ Chiêu Ninh lau nhẹ giọt lệ, lại nói: “Chính vì vậy, khi nghe người báo rằng lô thuốc của di nương có vấn đề, nữ nhi lập tức nghĩ chỉ có thể chặn lại trước. Nữ nhi tuyệt đối không muốn Tạ gia mang tội, cũng chẳng muốn tổn hại đến chiến sự biên cương. Thế nhưng, vì hôm nay là lễ cập kê của Minh San đường muội, trong phủ có rất nhiều khách khứa, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, danh tiếng Tạ gia tất bị ảnh hưởng. Cho nên nữ nhi mới định làm âm thầm, chẳng kinh động ai... nào ngờ, trên đường phụ thân cùng mọi người lại đến... khiến mọi việc bị người khác nhìn thấy cả.”
Tạ Chiêu Ninh nói đến đây, sắc mặt Tạ Huyên cũng không giữ nổi. Ông vốn vội vã đến, chỉ nghĩ tình hình khẩn cấp, sợ chậm trễ sẽ ảnh hưởng đến danh dự của Tạ thị nên quên mất căn nguyên của chuyện này.
Nàng lại nhìn về phía Tưởng di nương, giọng nói trầm tĩnh mà kiên quyết: “Nếu di nương vì chuyện sai trái của Chỉ Ninh mà giận lây sang ta, vậy ta đành chịu. Nhưng Tạ gia đã đối đãi với di nương không tệ, chiến sĩ nơi biên cương lại vô cùng vô tội. Nếu vì chút tư oán cá nhân mà khiến lỡ mất cơ hội tác chiến, thiên hạ bách tính sẽ chịu tai ương thế nào, di nương có từng nghĩ đến chưa? Di nương nghĩ đến đại nghĩa, hay chỉ nghĩ đến lợi ích của riêng mình? Hay là... chẳng hề nghĩ đến Tạ gia?”
Tội danh lớn như vậy chụp xuống, sao có thể chịu nổi!
Tưởng di nương nghe vậy, lập tức quỳ rạp xuống đất, run rẩy nói: “Lang quân minh xét! Thiếp thân oan uổng, thiếp thân... tuyệt đối không có ý đó!”
Khương thị nghe xong, cơn giận trong lòng càng bốc lên. Dưới thời bà ấy cai quản, hiệu thuốc Tạ gia chưa từng xảy ra chuyện như vậy! Bao nhiêu năm tâm huyết, chẳng lẽ lại để Tưởng di nương hủy hoại, còn khiến Chiêu Chiêu bị mắng oan?
Bà ấy đập mạnh bàn, lạnh lùng quát: