Tạ Chiêu Ninh ngẩng đầu lên, chỉ thấy bên ngoài trời đã sáng rõ, ánh ban mai rực rỡ trải trên mái nhà, xa xa là những nóc nhà nhấp nhô, đó là những mái của Hòa Lạc Lâu, Ngộ Tiên Lâu, Trường Khánh Lâu nổi danh ở Biện Kinh, chỉ có Biện Kinh mới có những lầu các ngọc minh châu sáng cao như vậy. Trước kia khi nàng còn ở Tây Bình Phủ chưa từng được thấy sự phồn hoa của Biện Kinh, sau này về lại Biện Kinh, nàng cũng bị giam trong mấy góc tường bốn phía của phủ viện, chẳng có cơ hội nhìn thấy sự phồn hoa Biện Kinh.
Về sau, Biện Kinh lại bị thiêu rụi trong khói lửa chiến tranh, nàng mới thấy đây quả là điều nuối tiếc, cảnh thịnh thế như vậy, cả đời mình lại chưa từng thật sự nhìn qua.
Tạ Chiêu Ninh nhớ đến khi còn bị giam trong vườn hoang của Quận Vương phủ, nàng đã chẳng còn gì cả, mắt cũng không nhìn thấy, thường nắm tay A Thất mà nói: “A Thất, ngươi có biết không, ta chưa từng được nhìn những nơi náo nhiệt của Biện Kinh. Ta nghe người ta nói, Ngự Phố Biện Kinh dài hơn mười dặm, rộng trăm trượng, xung quanh toàn là phố xá, náo nhiệt vô cùng. Còn có Kim Minh Trì, lúc diễn thủy hí ngay cả Hoàng đế cũng phải tới xem, còn có yến ngự ở Quỳnh Lâm Uyển, trồng đầy kỳ hoa dị thảo. Khi mắt ta còn sáng, ta muốn đến mà chẳng được. Bây giờ dù có thể tới, mắt ta cũng chẳng còn nhìn thấy nữa.”
Nàng không biết tên thật của gã câm, nàng từng hỏi, hắn chỉ cầm tay nàng viết một chữ “Thất” trong lòng bàn tay, từ đó nàng vẫn gọi hắn là A Thất.
Biết hắn không thể nói, nàng cũng không mong hắn đáp lại, vẫn mỉm cười nói tiếp: “Giá như A Thất cũng từng nhìn thấy, A Thất có thể nói, sau đó kể cho ta nghe nó đẹp đến thế nào thì hay biết mấy.”
A Thất khẽ siết lấy tay nàng, chẳng nói một lời. Thế nhưng đến nửa tháng sau, hắn lại dẫn nàng đi đến một bãi cát, bảo nàng sờ vào những mô hình lồi lõm mới được khắc trên sa bàn gỗ. Nàng sờ đến một nơi, hắn lại viết vào lòng bàn tay nàng hai chữ “Kim Minh Trì”, nàng lập tức biết đó chính là Kim Minh Trì, nàng lại sờ đến một chỗ có nhiều lầu các, hắn lại viết vào tay nàng “Đại Tương Quốc Tự”, nàng liền hiểu đó là Đại Tương Quốc Tự.
Hắn dùng cách ấy để dắt một người chẳng thấy được ánh sáng như nàng cùng du ngoạn khắp kinh thành Biện Kinh thu nhỏ trên sa bàn. Họ là hai người mang khiếm khuyết, nhưng trong thế giới thu nhỏ này, dường như bọn họ đều có thể nhìn, có thể nói, chẳng còn xiềng xích nào ràng buộc, như thể đang cầm đèn lưu ly, tay trong tay, thong dong qua những phố phường phồn hoa tấp nập ở Biện Kinh, quên hết mọi sầu muộn, nhẹ nhàng, đẹp đẽ biết bao.
Tình cảm mãnh liệt ấy tràn ngập trong lòng khiến Tạ Chiêu Ninh rưng rưng nước mắt, khóc không thành tiếng.
Nàng thu lại mạch suy nghĩ, vành mắt vẫn hoe đỏ, khóe môi lại nở một nụ cười nhạt.
Giờ phút này, hắn đang ở nơi đâu? Thế nhưng nàng còn có quá nhiều việc phải gánh, chẳng thể đi tìm hắn được.
••••••••
Trên bàn, bữa sớm đã lạnh đi từ lúc nào.
Tạ Huyên và Khương thị ngồi trước chiếc bàn gỗ lê vàng khắc mây cuộn bốn phía, đối diện với những món ăn nguội ngắt, đều chẳng còn chút khẩu vị, cũng chẳng muốn gọi tỳ nữ vào hâm nóng lại.
Khương thị mở một chiếc chén sứ trắng, múc một bát cháo chay thất bảo đặt trước mặt Tạ Huyên: “Ăn chút gì đi, hôm nay chàng còn phải dự lễ tế Thanh Minh.”
Tạ Huyên nhận lấy rồi mới nói: “Trong nhà chẳng yên ổn, mẫu thân bệnh nặng không thể lo liệu, Tưởng thị lại bận ở Tiền Đường trông coi cửa hàng, thế nhưng mấy ngày nay xảy ra bao nhiêu chuyện, hôm nay ngay cả Uyển Ninh và Chiêu Ninh cũng đều bị hại, lẽ nào nàng không hay biết?”
Nghe vậy, trong lòng Khương thị tức tối.
Tưởng thị vốn cũng xuất thân nhà quan, nhưng gia cảnh sa sút, bị gả vào Tạ gia làm tỳ nữ, chính vào lúc Khương thị vừa đánh mất Tạ Chiêu Ninh nên tinh thần rối loạn, bà ta mới được nâng lên làm di nương. Tưởng thị dung mạo dịu dàng, khí chất nhu thuận, giỏi cả cầm kỳ thi họa, lại thông minh và trầm ổn, tính tình khác hẳn Khương thị, cũng bởi vậy mà được Tạ Huyên coi trọng. Vài ngày trước cửa hàng ở Tiền Đường gặp chuyện, Tưởng di nương đã đi xử lý, không rõ bao giờ mới quay về.
Mặc dù Tưởng thị ôn hòa hiền thục, luôn luông cung kính đối với Khương thị, thế nhưng có chính thất nào lại thấy dễ chịu khi nghe phu quân dịu dàng khen ngợi thiếp thất như thế, ý của Tạ Huyên chẳng phải chính là nói khi Tưởng thị ở nhà thì đâu đến nỗi xảy ra nhiều chuyện rối ren thế này hay sao?
Bà ấy hừ lạnh nói: “Mấy nữ nhi trong nhà bất hòa đã là chuyện ai cũng thấy rõ, chỉ là không biết phía sau do kẻ nào giở trò. Trước kia ta cho rằng là do Chiêu Ninh, thế nhưng hôm nay mới hay hóa ra là Tạ Minh San vu khống nó. Vậy thì vết thương của Bạch Lộ rốt cuộc do ai gây nên? Ta nghĩ chi bằng cứ lật lại điều tra cho rõ ràng, vậy mà chàng lại không chịu. Nếu chuyện của Bạch Lộ được tra kỹ, sao có thể sinh ra cảnh tỷ muội tranh chấp hôm nay, còn vô tình làm hại đến Uyển Ninh nữa?”