Chương 168

Chương 168
Trước Sau
Lúc này Tạ Chiêu Ninh nhìn Bạch cô cô, trong lòng bất giác nhớ đến kiếp trước. Khi mẫu thân gặp chuyện, chính Bạch cô cô là người đến thăm nàng, còn nói mẫu thân từng phát hiện một bí mật trong phủ.

Bí mật đó rốt cuộc là gì? Vì sao mẫu thân vừa biết chuyện chưa bao lâu, tai họa đã ập đến...

Ngón tay Tạ Chiêu Ninh khẽ run, trong lòng luôn cảm thấy có điều gì đó quan trọng bị che khuất, như ẩn trong làn sương trắng mịt mờ, chỉ cần gạt được sương mù, nàng sẽ thấy rõ chân tướng, chỉ là hiện tại vẫn chưa thể hiểu ra.

Khương thị lại dặn: “Ngày mai là lễ cập kê của Minh San đường muội của con. Nhị bá mẫu đã mời nhiều phu nhân và công tử thế gia đến dự, người trong nhà ta đều phải đi. Mẫu thân biết con ngày thường chẳng mấy ưa Minh San, nhưng cũng đã thay con chuẩn bị một phần lễ để tặng.”

Khương thị và Lâm thị vốn thân thiết nên cũng hy vọng Chiêu Ninh và Tạ Minh San có thể thân thiết, chỉ tiếc hai người lại chẳng hợp nhau, lời qua tiếng lại thường sinh hiềm khích. Thế nhưng với một kẻ nông cạn như Tạ Minh San, Tạ Chiêu Ninh chẳng buồn tính toán. Nàng khẽ cười hỏi: “Mẫu thân không đi sao?”

Khương thị thở dài. Dạo này bà ấy mệt mỏi, vốn chẳng muốn ra ngoài, nhưng Lâm thị đã cho người đến truyền lời, bảo bà ấy nhất định phải đi, nếu không bà ta sẽ tự mình đến lôi đi cho bằng được, nói rằng cứ nằm mãi ở nhà lại càng thêm yếu. Bà ấy cười nói: “Ta cũng đi một chuyến, nếu không nhị bá mẫu con lại oán. Lần trước lễ cập kê của con, bà ta bảo tặng con hai chiếc vòng ngọc, nói đến giờ vẫn chờ ta đáp lễ đây này.”

Tạ Chiêu Ninh nghe xong thì mỉm cười, các tỳ nữ và bà tử hầu hạ trong phòng cũng đồng loạt cười theo.

Vì còn phải bận việc hiệu thuốc, sau khi thăm hỏi và dặn dò Khương thị xong, Tạ Chiêu Ninh bèn xin lui ra trước.

Lúc này Khương thị mới khẽ thở ra một hơi, rồi nhẹ nhàng lấy từ trong chăn ra một vật nhỏ, thì ra đó là một chiếc mẫu giày, mũi kim còn hơi thô ráp. Vốn dĩ bà ấy muốn tự tay may cho Chiêu Chiêu một đôi giày, thế nhưng nữ công của bà ấy lại vô cùng vụng về, thêu đôi uyên ương thì giống như hai con vịt, thêu chó sư tử lại chẳng khác gì một cục tròn méo mó, đến cả cái mẫu giày này cũng trông thật thô kệch. Bà ấy vẫn nghĩ, đợi khi nào tay nghề mình khá hơn sẽ làm lại rồi mới đưa cho Chiêu Chiêu xem, nếu không con gái mà thấy thế này, chẳng phải sẽ chê cười bà ấy sao.

Bạch cô cô nhẹ bước đến gần, khẽ khàng đắp lại chăn cho Khương thị, miệng mỉm cười nói: “Ngày trước khi nô tỳ còn ở ngoài, thường nghe người ta ca tụng đại nương tử tốt đẹp thế nào, nay tận mắt nhìn thấy mới biết, quả thật là con gái của phu nhân, vừa hiểu chuyện vừa hiền lành, tốt lắm thay!”

Khương thị khẽ gật đầu, nụ cười hiền hòa: “Trước đây ta cũng từng hiểu lầm con bé, sau này mới biết con bé rất tốt.”

Nói rồi bà ấy lại thở dài: “Ta chỉ lo con bé còn trẻ, chưa có kinh nghiệm, sợ quản lý tiệm thuốc không khéo lại bị phụ thân con bé trách mắng, nên mới muốn giúp cón bé trông coi đôi chút.”

Bạch cô cô dịu giọng an ủi: “Phu nhân đừng phiền lòng nữa. Nô tỳ nghe Hàm Sương nói rồi, đại nương tử ở điền trang Khương gia đã cứu người ra sao, thật khiến ai nghe cũng khâm phục. Đại nương tử của chúng ta giờ thông tuệ lắm, hơn nữa hôm qua ngài chẳng đã nói rằng, dù thế nào cũng sẽ tin tưởng đại nương tử hay sao?”

Khương thị theo động tác của Bạch cô cô nằm xuống, giọng nói tự nhiên, không chút do dự: “Nữ nhi ruột của ta, tất nhiên phải tin con bé.”

Bạch cô cô nhớ lại trước khi rời phủ, phu nhân và đại nương tử vẫn còn có khúc mắc, khi ấy bà ta đã lo lắng không yên, chỉ mong hai người sớm hòa thuận. Không ngờ lần này trở về, phu nhân và đại nương tử đã hòa giải, trong lòng bà ta rất vui mừng. Bà ta lại hỏi: “Phu nhân bị bệnh như thế, có cần báo cho lão thái gia và đại phu nhân biết để họ đến thăm không?”

Khương thị nghe xong thì khẽ lắc đầu, dứt khoát nói: “Phụ thân tuổi đã cao, không nên khiến ông thêm phiền lòng. Đại tẩu lại phải chủ trì trung khuê, chăm sóc phụ thân, mà đại ca còn ở xa tận Tây Bình Phủ, ta sao nỡ khiến mọi người phải bận tâm? Việc trong nhà này, ta vẫn luôn báo tin vui chứ chẳng bao giờ báo tin buồn.”

Bạch cô cô nghe vậy cũng thấy hợp lý, bèn gật đầu đồng ý.

Tạ Chiêu Ninh ra khỏi sương phòng, nhưng không quay về chính viện mà rẽ sang một tiểu viện nhỏ nằm bên cạnh Vinh Phù Viện.

Cổng viện khuất sau tán phong đỏ, trên mái treo tấm biển gỗ khắc hai chữ “Dược Viên”.
Trước Sau
BÌNH LUẬN (10)
    Bình luận đã ghim
  • Huong

    Huong Đã ghim

    Bấm mua combo sao ko dc

    1 tuần trước
    • Gà Chấm Tương

      Gà Chấm Tương

      bạn lướt lên đầu trang có dòng Trang chủ > Chiêu tẫn...> Chương abc. Bạn ấn vào Chiêu tẫn... để đến mục lục, sau đó chọn Ủng hộ >> Mua truyện để có thể mua combo nha

      1 tuần trước
  • Bình luận khác
  • Như Ngọc

    Như Ngọc

    Truyện dẫn dắt nhẹ nhàng, mà đọc cuốn lắm nha. Hồi hộp theo nhân vật chính luôn đó.

    1 ngày trước
  • Hà Phạm

    Hà Phạm

    Truyện cung đấu nội trạch quá hay, nội dung xuất sắc. Cảm ơn editor

    1 ngày trước
  • Hương Đỗ

    Hương Đỗ

    9.900 cám là bao nhiêu tiền vậy các thí chủ, để mình còn mua.

    1 ngày trước
    • Leo

      Leo

      99k ní ưi

      1 ngày trước
  • uongbuong

    uongbuong

    Truyện hấp dẫn quá ạ

    1 ngày trước
  • My Nguyễn

    My Nguyễn

    hay ghê

    2 ngày trước
  • Chi Linh

    Chi Linh

    Kiếp trước bốc đại một anh cũng ra vibe nam9. Nma kiếp này anh nào cũng phải nhường hào quang cho nam9 thật sự ))) Nữ9 nào cũng đều rơi vào tay vua, làm HH =))) Mà thôi, bị tình yêu cả 2 kiếp của ảnh thuyết phục =)))

    2 ngày trước
  • Trần dương

    Trần dương

    Truyện cuốn quá

    2 ngày trước
  • Quiin Pham

    Quiin Pham

    Mình ở Mỹ, muốn mua cám mà khi thanh toán paypal thì toàn hiện ra trang lỗi 404?

    2 ngày trước
    • GrooGroo

      GrooGroo

      Paypal hiện đang lỗi, bạn nhắn page Heo Lười Chăm Đọc Truyện để mình hỗ trợ nạp paypal nha

      2 ngày trước
  • Nguyễn Hoang

    Nguyễn Hoang

    Hay quá, văn án hay, truyện hay, tác giả dịch mượt

    2 ngày trước
  • Hoa vân

    Hoa vân

    Hồi hộp, gây cấn ghê

    2 ngày trước