Trong thư, Đại cữu mẫu nói rằng vốn định viết thư đến Tây Bình Phủ hỏi chuyện, nào ngờ đúng lúc Đại cữu cữu gửi thư về, vừa khéo nhắc đến tin này. Rằng lão lang quân Tưởng gia - người từng cùng họ ở Thuận Xương Phủ, do lập được chiến công hiển hách, chẳng bao lâu nữa sẽ được khởi phục. Hơn nữa, chức vị được phong còn là Phó chỉ huy sứ, địa vị cao hơn Đại cữu cữu một bậc.
Tạ Chiêu Ninh nhớ rõ, kiếp trước việc Tưởng gia khởi phục xảy ra vào năm Khánh Hy thứ tư, thế nhưng hiện tại mới là năm Khánh Hy thứ hai.
Việc Tưởng gia khởi phục... đã bị đẩy lên sớm hơn hai năm!
Tại sao lại như vậy? Là do hành động vô ý nào của nàng khiến cục diện thay đổi, hay là bởi người khác đã ra tay sớm hơn? Nàng không biết, chỉ cảm nhận được rằng phía sau Tưởng gia, giờ đây nhất định có một thế lực còn mạnh hơn cả Lý gia.
Nhưng bất kể nguyên do là gì, việc Tưởng gia khởi phục sớm hơn... đã là sự thật không thể đảo ngược.
Sắc mặt Tạ Chiêu Ninh thoạt nhìn không được tốt. Từ khi nàng trọng sinh đến nay, dẫu đã thay đổi được đại cục quanh mình khiến nhiều sự việc phát triển hoàn toàn khác kiếp trước, nhưng chưa từng gặp phải biến cố nào lớn như lần này. Nàng tuyệt đối không thể ngồi yên chờ chết, nhất định phải vạch trần Tưởng di nương, kéo bà ta xuống trước khi Tưởng gia khởi phục. Bởi lẽ, nếu Tưởng gia thật sự hưng thịnh trở lại, thế lực của họ e rằng còn mạnh hơn kiếp trước, đến khi ấy, ngay cả Tạ gia cũng sẽ bị Tưởng gia chèn ép. Đến lúc đó, mọi nỗ lực của nàng chẳng khác nào công cốc!
Thanh Ổ và Hồng Loa thấy sắc mặt nương tử tái nhợt, trong lòng cũng không khỏi lo lắng. Thanh Ổ khẽ hỏi: “Nương tử, đại phu nhân đã nói gì sao?”
Tạ Chiêu Ninh khẽ thở ra một hơi, nàng dịch chân nến lại gần rồi đốt cháy tờ thư trong tay, muốn trừ khử một người, trước hết phải cắt đi móng vuốt của người ấy, nếu có thể tước quyền quản gia của Tưởng di nương, bà ta ở trong nội trạch sẽ khó lòng xoay chuyển.
Tưởng di nương hiện quản hai việc: một là Trướng Thiết Ty, hai là những điền sản phố xá còn lại của Tạ gia. Nàng trầm giọng nói: “Hồng Loa, ngươi giúp ta một việc. Tưởng di nương đã trở về, phụ thân chắc sẽ sớm giao lại quyền quản gia cho bà ta. Ngươi hãy thay ta đến Trướng Thiết Ty tra xét nhiều lần, xem có chứng cứ nào chứng minh bà ta đã ngấm ngầm tham ô không.”
Ánh mắt Tạ Chiêu Ninh khẽ nheo lại, trong đáy mắt lóe lên tia sắc lạnh. Nàng biết rõ, trước khi Tưởng gia khởi phục, việc Tưởng di nương có thể âm thầm vươn thế lực đến mức này, chắc chắn có liên quan đến việc lợi dụng quyền quản gia để mưu lợi riêng. Tưởng di nương nhân lúc giữ quyền quản gia, một là để béo túi riêng, hai là đem tiền từ sổ sách cửa hàng Tạ gia cho vay lấy lãi, thu lợi không ít. Việc như vậy trong Tạ phủ vốn là điều tuyệt đối cấm kỵ, nếu nàng có thể nắm được nhược điểm của Tạ di nương, tất nhiên có thể nhất cử đoạt lại quyền quản gia. Chỉ là Tưởng di nương hành sự vốn cẩn trọng, có thể tra được hay không thì vẫn là chuyện khó nói.
Nghe xong, Hồng Loa thoáng lộ vẻ do dự, nhỏ giọng nói: “Nương tử, việc này... cho dù Tưởng di nương thật sự có tư lợi riêng thì Trướng Thiết Ty đều là người của bà ta. Nô tỳ có đi tra, e rằng cũng chẳng tìm được chứng cứ gì, trái lại...”
Trái lại sẽ bứt dây động rừng.
Tạ Chiêu Ninh khẽ mỉm cười nhìn qua, Hồng Loa lập tức câm lặng, nương tử hẳn đã sớm lường trước được ý của nàng ta. Vậy ý định của nương tử rốt cuộc là gì?
Nghĩ đến lần trước Tạ Chiêu Ninh từng vạch trần Tạ Chỉ Ninh, Hồng Loa cũng chẳng dám hỏi thêm, chỉ khom người đáp: “Nô tỳ lập tức đi ngay!”
Tạ Chiêu Ninh khẽ cười, thu lại ánh nhìn, tất nhiên nàng đã có sắp xếp của riêng mình, còn việc Tưởng di nương sẽ ra tay thế nào, hay có dám ra tay không thì phải đi một bước tính một bước. Dù thế nào đi nữa, thủ đoạn của bà ta chưa từng đơn giản.
Nàng khẽ liếc ra ngoài song cửa, chỉ thấy màn đêm đen đặc tựa như nuốt trọn cả hơi thở con người.
Lúc này, tại Tuyết Liễu Các, chỉ có một ngọn đèn leo lét trong sương phòng. Tạ Uyển Ninh vừa mới khỏi bệnh, ngồi dưới ánh đèn chép kinh, phụ thân nói chữ nàng ta viết đẹp, nên bảo nàng ta chép kinh Phật, dâng lên Bồ Tát cầu phúc cho tổ mẫu và mẫu thân.
Thế nhưng, nàng ta thực lòng chẳng muốn cầu phúc cho Chu thị, Chu thị tính là gì chứ, chẳng qua chỉ là tổ mẫu của Tạ Chiêu Ninh, có liên can gì với nàng ta đâu.
Còn Khương thị... nàng ta lại càng không muốn cầu phúc cho người đó. Khương thị đối xử với nàng ta đã chẳng còn như xưa, ngày thường gặp cũng lạnh nhạt, trong mắt bà ấy giờ chỉ có Tạ Chiêu Ninh. Đã vậy, nàng ta còn cầu phúc cho Khương thị làm gì nữa.