Thế nhưng những người xuất thân từ Tây Bắc như Tạ Chiêu Ninh xưa nay không hề nghĩ như vậy. Họ tin rằng những lời phỉ báng ấy đều là do bọn văn nhân thối nát bất mãn triều chính, thuận theo ý Triệu Cẩn mà nói ra. Triệu Cẩn khi ấy quyền khuynh triều dã, có thể khiến văn võ bá quan phải e dè, lại nghe nói hắn rất không ưa Khánh Hy Đại Đế. Rõ ràng Đại Đế là thúc phụ ruột của hắn, mà khi còn trẻ, hắn từng hết lòng tôn kính, không hiểu sao về sau lại hóa thành chán ghét đến cực điểm.
Nghĩ đến đây, Tạ Chiêu Ninh chợt tỉnh khỏi dòng hồi tưởng. Lúc này, nàng nghe thấy phụ thân trầm giọng nói: “Con hiểu rồi, mọi chuyện nhất định sẽ cẩn trọng hành sự.”
Đường tổ phụ gật đầu, lại nói tiếp: “Không chỉ có vậy, ta còn nhận được tin rằng Tưởng Dư Thịnh dường như sắp được khởi phục. Hơn nữa, phía sau Tưởng gia còn có một đại tộc hậu thuẫn, thế lực không hề thua kém Cố gia. Huyên nhi, con đã hiểu ý bá phụ chưa?”
Tạ Chiêu Ninh khẽ siết chặt tay áo. Tưởng Dư Thịnh chính là phụ thân của Tưởng Hoành Ba. Quả nhiên đường tổ phụ tin tức linh thông, Tưởng Dư Thịnh còn chưa thực sự khởi phục, ông ấy đã nghe được tin. Như vậy, mục đích chuyến viếng thăm này của ông ấy tất nhiên không chỉ là tặng đồ cho mẫu thân, mà là muốn khuyên phụ thân nàng sớm thả Tưởng di nương ra.
Tạ Huyên đáp: “Bá phụ yên tâm, con tất nhiên hiểu ý người. Chỉ là Hoành Ba quả thật có việc cho vay nặng lãi, con vì phép tắc trong nhà nên vẫn phải trừng phạt một phen, còn chuyện thuốc giả, con cũng tin rằng với tính tình của Hoành Ba, nàng ấy nhất định sẽ không làm.”
Trong lòng Tạ Chiêu Ninh hơi khựng lại, hóa ra phụ thân vẫn tin tưởng Tưởng Hoành Ba vô cùng. Điều này cũng chẳng lạ, bao nhiêu năm tình nghĩa, sao có thể vì vài chuyện nhỏ mà lay chuyển được. Hơn nữa, trong mắt phụ thân, tất cả lỗi lầm ấy chỉ là vì Tưởng di nương một lúc hồ đồ mà thôi. Dù sao, Tưởng di nương đối với Tạ gia vẫn luôn tỏ lòng trung thuận, con người bà ta vốn chẳng có gì đáng ngờ.
Đường tổ phụ thấy ông đã thuận theo ý, bèn gật đầu: “Phạt nhẹ thì được, phạt nặng thì không nên. Liêm ca nhi sắp vào kỳ thi, con phải nghĩ cho nó một chút.” Nói đoạn, ông ấy lại chậm rãi tiếp: “Đúng rồi, Bình Dương quận chúa có nhờ ta chuyển lời. Quận chúa muốn mời Uyển Ninh đến phủ tạm trú, dẫn nó đi làm quen với các phu nhân của thế gia, ý của quận chúa, hẳn là muốn tìm cho Uyển Ninh một mối hôn sự tốt.”
Tạ Huyên nghe vậy gật đầu: “Quận chúa đã nói qua với con, muốn tìm cho Uyển Ninh một mối không thua kém gì Cao gia nương tử. Còn bảo rằng với tư chất của Uyển Ninh, gả cao là chuyện sớm muộn. Nay A Thiền lại không thể thao trì những việc này, Bình Dương quận chúa chịu hết lòng giúp, con tất nhiên đồng ý. Uyển Ninh nếu có thể gả đến một chỗ tốt thì còn gì hơn.”
Đường tổ phụ mỉm cười: “Uyển Ninh quả thật tư chất hơn người, nghĩ lại ắt sẽ được như ý.”
Tạ Chiêu Ninh nghe đến đây, khóe môi khẽ cong, trong lòng chỉ cảm thấy lạnh lẽo. Thảo nào Tạ Uyển Ninh không hề tỏ vẻ phản đối khi mẫu thân phạt thì ra đã âm thầm nhờ người nhắn lời với Bình Dương quận chúa trước rồi. Đường tổ phụ lại vì Tưởng Dư Thịnh và Bình Dương quận chúa, tất nhiên sẽ đứng về phía Tưởng di nương và Tạ Uyển Ninh.
Dẫu vậy, nàng cũng chẳng bận tâm, nếu Uyển Ninh đã muốn rời phủ thì cứ để nàng ta đi. Mẫu thân đang có thai, nàng ta không ở nhà thì càng đỡ khiến mẫu thân phải bận lòng.
Nghĩ vậy, Tạ Chiêu Ninh sai tiểu tư đến thông báo, thỉnh an phụ thân cùng đường tổ phụ, kể lại việc cữu mẫu đến thăm, rồi nói thêm chuyện muốn đến Đại Tương Quốc Tự để kỳ phúc.
Đường tổ phụ Tạ Cảnh chỉ khẽ cười nhạt, gật đầu đáp: “Đi đi.” Ánh mắt ông ấy sâu thẳm, gương mặt vẫn giữ nét ôn hòa thường ngày khiến ai nhìn cũng chẳng thể đoán được tâm tư.
Tạ Huyên cũng cho rằng con gái nên ra ngoài giải khuây, bèn gật đầu đồng ý.
Tạ Chiêu Ninh bước ra khỏi Chính Đường, sắc mặt nàng dần lạnh lại. Ánh hoàng hôn nghiêng qua bậc thềm đá, soi bóng nàng kéo dài, tĩnh lặng mà kiên định. Trong đôi mắt ấy, đã chẳng còn vẻ dịu dàng của một nữ nhi, mà là sự sáng suốt của kẻ từng bước nhìn thấu lòng người.
Chỉ thấy Thanh Ổ từ phía chẳng xa bước đến, trên tay cầm một phong thư, cung kính nói với Tạ Chiêu Ninh: “Chưởng quỹ tiệm thuốc vừa nhận được, nói phải tự tay giao cho nương tử. Dặn ngài nhất định phải tự mình mở ra mới được.”
Tạ Chiêu Ninh đưa tay nhận lấy. Phong thư ấy trông hết sức bình thường, chẳng có gì khác lạ. Chưởng quỹ tiệm thuốc hằng ngày vẫn nhận vô số thư từ, nhưng chưa từng có ai dám trực tiếp gửi thư cho nàng. Lần này là ai mà lại cả gan như vậy?