Tạ Chiêu Ninh mỉm cười nhìn mẫu thân. Nàng chợt nhớ đến kiếp trước, những vật phẩm Khương thị từng chuẩn bị cho nàng mà nàng chưa từng được thấy, có phải cũng giống như thế này chăng. Trong lòng nàng nghĩ, dù sao vẫn nên hòa thuận cùng mẫu thân, thế nhưng có một điều nàng vẫn luôn canh cánh, bèn khẽ nói: “Mẫu thân, con có thể hỏi người một điều không?”
Khương thị thoáng ngạc nhiên rồi gật đầu: “Con cứ hỏi.”
Tạ Chiêu Ninh nhẹ giọng: “Con muốn hỏi vì sao hôm trước bộ trâm hoa ngọc lan chỉ được chuẩn bị cho nhị muội, mà không có phần của con.”
Nguồn gốc của tất cả mọi chuyện chẳng qua đều từ bộ trâm hoa ngọc lan mà ra. Khi ấy nàng chỉ vì Triệu Cẩn mà giành lấy bộ trâm, kế đó lại bị đám người Tạ Uyển Ninh vu oan, cuối cùng rơi xuống cảnh vạn kiếp bất phục. Nhưng đến giờ phút này, nàng chỉ muốn hỏi Khương thị, vì cớ gì khi đó chỉ làm cho Tạ Uyển Ninh.
Khương thị ngẫm nghĩ rồi hơi chau mày: “Đó là nhị muội của con năn nỉ, con bé nói mình thích dáng hoa ngọc lan, muốn ta làm một bộ trâm vàng làm lễ mừng sinh thần, con bé bảo đã là lễ sinh thần thì không thể giống y hệt người khác, nên ta mới nghĩ chỉ làm riêng cho con bé thôi...” Giọng nói Khương thị thoáng ngập ngừng, dường như vẫn thấy áy náy, bà ấy nói tiếp: “Con xưa nay lại thích hoa hải đường, ta vốn định đợi đến sinh thần của con sẽ làm một bộ hải đường cho con.”
Tạ Chiêu Ninh khẽ cười, thì ra là vậy.
Tuy nàng sớm biết chuyện này nhất định là có người gây rối từ phía Khương thị, nhưng khi chính tai nghe được lời giải thích, tâm trạng cũng thấy dễ chịu hơn nhiều.
Thực ra Khương thị cũng muốn hỏi nàng một câu là vì sao những vật bà ấy tặng nàng, nàng lại thường đem bỏ hoặc cho người khác, chính những hành động ấy khiến bà ấy hiểu lầm, cho rằng con gái không thích bà ấy. Nhưng vừa rồi con gái đã hỏi mình, bà ấy lại không nỡ hỏi ngược, bởi rốt cuộc ngay từ đầu là bà ấy đã có lỗi.
Tạ Chiêu Ninh đưa tay vuốt lên tấm lụa xuân Thục Châu, chất vải mềm mịn như nước chảy, rồi ngẩng đầu nhìn Khương thị hỏi: “Nếu nay mẫu thân đã chịu tin rằng những chuyện trước kia không phải do con làm, vậy xin người hứa với con, từ nay về sau bất luận thế nào cũng phải tin vào con.”
Bởi bên cạnh các nàng ẩn chứa quá nhiều quỷ quái. Tạ Uyển Ninh được phụ thân cưng chiều, lại có Bình Dương quận chúa nhận làm nghĩa nữ, thêm vào đó còn có Tưởng di nương thâm sâu khó lường và Tạ Chỉ Ninh giỏi giấu tâm tư, bọn họ muốn tính kế nàng, cũng muốn tính kế mẫu thân và tổ mẫu, nàng tuyệt đối sẽ không để điều đó thành công, kế tiếp nhất định sẽ động đến gân cốt của bọn họ, mà nàng cũng chẳng phải hạng hiền lành, tất sẽ có hồi đáp.
Vậy nên nàng mong, dẫu có chuyện gì xảy ra, mẫu thân đều tin nàng.
Mẫu thân chưa hiểu, nàng có thể không giúp, nhưng nàng hy vọng bà ấy có thể tin.
Khương thị hơi khựng lại. Trước mắt bà ấy, gương mặt con gái vẫn còn non nớt, thế nhưng trong ánh mắt kia lại phảng phất ẩn sâu một thứ gì đó rất khó thăm dò. Bà ấy thật sự chẳng hiểu Tạ Chiêu Ninh muốn nói gì, vì sao lại nhắc đến chuyện tin tưởng, lẽ nào sau này sẽ có việc gì xảy ra sao? Thế nhưng con gái đã hỏi, dẫu bà ấy chẳng hiểu cũng khẽ gật đầu: “Chiêu Ninh cứ yên tâm, mẫu thân sẽ tin con.”
Tạ Chiêu Ninh khi ấy mới nhoẻn cười rạng rỡ, chọn lấy tấm lụa xuân Thục Châu màu xanh nhạt giản đơn nhất: “Mẫu thân, tấm này là được rồi.”
Nàng vốn yêu thích sắc xanh thanh nhã như làn gió xuân ấy.
Khương thị đón lấy tấm lụa từ tay con, trong lòng lại ngờ vực. Bà ấy thấy bên cạnh còn một tấm lụa xuân Thục Châu màu tím thêu trăm bướm xuyên hoa, rực rỡ vô ngần, nếu mặc lên hẳn sẽ càng hợp với khí chất của con gái. Thế nhưng nàng đã chọn rồi, bà ấy lại không thích hợp can thiệp thêm.
Tạ Chiêu Ninh bắt gặp ánh mắt mẫu thân rơi vào tấm lụa thêu bướm kia, hợp đúng với sở thích của bà ấy, nàng bèn hiểu ngay tâm ý, khóe môi khẽ run.
May là Khương thị chẳng cố chấp, bà ấy trao tấm lụa xanh cho Hàm Sương: “Ngày mai đi đo thân người đại nương tử, may cho con bé một bộ y phục xuân.”
Đúng lúc ấy, ngoài cửa vang lên tiếng thông báo, thì ra Tạ Huyên từ Nha Môn đã trở về.
Khác hẳn thường ngày ông luôn nhíu mày như có ưu phiền, hôm nay tinh thần phấn chấn, mặt mày vui tươi, nhìn Tạ Chiêu Ninh cũng gật đầu, nói: “Những ngày gần đây con rốt cuộc cũng nhớ đến chuyện đến thỉnh an mẫu thân rồi.”
Tạ Chiêu Ninh đứng dậy hành lễ: “Sáng nay con cũng muốn đến thỉnh an phụ thân, thế nhưng phụ thân đi Nha Môn quá sớm, con chẳng kịp gặp.”
Nàng nhìn nụ cười rạng rỡ không sao che giấu được trên mặt ông, thầm đoán hẳn đã gặp việc vui mới khiến phụ thân như vậy.