Tạ Chiêu Ninh nghe lời ni cô thì chỉ biết cạn lời. Thảo nào nàng thấy hắn gầy đi, chẳng lẽ Cố Tư Hạc đã nhịn ăn mấy ngày? Nàng thậm chí bắt đầu hoài nghi, người nàng gặp ở Đông Tú Tạ gia kia thật sự là Cố thế tử gia sao? Hay người trước mắt này có thật là Cố thế tử gia không? Có khi nào nàng đã nhận lầm?
Thế nhưng, dù sao hắn cũng là người được giáo dưỡng từ thế gia đỉnh cao, cho dù có đói đến mấy, Cố Tư Hạc ăn uống vẫn cực kỳ thanh nhã. Khi ngẩng đầu thấy Tạ Chiêu Ninh còn đứng một bên, hắn bèn cất lời mời: “Tạ nương tử, cùng ăn đi! Hôm nay ngươi lập công lớn đấy.”
Tạ Chiêu Ninh gạt bỏ ngay ý nghĩ không thực tế trong lòng, nàng đương nhiên không thể nhận lầm, nhìn thấy sữa đậu nành nóng hổi bốc hơi nghi ngút, nàng quả thực cũng thấy khát, nghĩ rằng hiện giờ không có ai khác ở đây, cũng không ai biết người ăn mày này lại chính là Cố thế tử gia, nàng bước tới ngồi xuống, nếm thử một ngụm sữa đậu nành, hương thơm ngọt ngào lan xuống cổ họng, hẳn là từ đậu mới năm nay.
Chỉ là nàng vừa ăn vừa im lặng, ngược lại Cố Tư Hạc lại dần không ăn nữa, nhíu mày nhìn chằm chằm vào nàng.
Trông hắn còn có vẻ giận hơn cả khi lúc nãy nàng muốn rời đi.
Tạ Chiêu Ninh có chút nghi hoặc, bèn đưa tay sờ lên mặt, khẽ hỏi: “Cố lang quân nhìn chằm chằm ta làm gì?”
Nàng biết người như Cố Tư Hạc đã quen với việc mỹ nhân sà vào lòng quanh năm, có lẽ thậm chí còn sinh ra phản cảm. Huống chi ánh mắt hắn vốn trong trẻo, nhìn nàng cũng chẳng khác nào nhìn những ni cô kia.
Cố Tư Hạc đặt đũa xuống, nhíu mày nói: “Ngươi này, người thường đều sẽ tò mò, ta đã dùng kế gì, bỏ thứ gì vào trong hộp, khiến Thẩm Chí cam tâm tình nguyện đưa tiền, sao ngươi lại không tò mò?”
Tạ Chiêu Ninh bèn vươn tay, từ đống tiền đồng hắn lừa được chọn ra mấy đồng, bởi hôm nay nàng ra ngoài thật sự không mang theo tiền bạc.
Nàng đưa mấy đồng tiền cho người bán kẹo hồ lô bên cạnh, mua bốn xiên, rồi đưa cho Phàn Tinh và Phàn Nguyệt phía sau mỗi người một xiên. Sau đó nàng vẫy tay gọi hai tỳ nữ, đi dạo đã lâu chắc hẳn cũng mệt, hai nàng cười hí hửng chen nhau ngồi hai bên Tạ Chiêu Ninh gặm kẹo hồ lô. Lại thấy trong tay còn một xiên, Tạ Chiêu Ninh lập tức đưa cho Cố Tư Hạc.
Cố Tư Hạc hơi nheo mắt: “...”
Tạ Chiêu Ninh mỉm cười nói: “Cố lang quân vừa nãy chẳng phải khen ta lập công lớn sao, nay ta dùng số tiền ngươi lừa được để mua kẹo hồ lô, Cố lang quân hẳn là không để bụng chứ?”
Lúc này Cố Tư Hạc mới nhận lấy xiên kẹo từ tay nàng, nhưng vẫn nhìn chằm chằm, dường như muốn nàng trả lời câu hỏi khi nãy.
Tạ Chiêu Ninh thầm nghĩ, chẳng lẽ hắn thật sự tức giận chỉ vì nàng dùng vài đồng tiền, cũng phải thôi, bây giờ hắn nghèo như vậy, keo kiệt đôi chút cũng đúng.
Thực ra, lý do nàng không tò mò trong hộp kia có thứ gì, đương nhiên là vì người đó chính là Cố Tư Hạc, sau này hắn tà ác đến thế, hắn làm bất cứ chuyện gì hiện tại, nàng còn có gì để ngạc nhiên. Nhưng nghĩ thêm một chút, nàng lại mỉm cười đáp: “Vừa nãy tuy ta chỉ liếc nhìn thoáng qua, nhưng cũng đã thấy trong hộp là một chiếc y phục cũ của phụ nữ. Xem ra Cố lang quân sớm đã đặt vật đó giấu trong hoa Phật, đợi Thẩm Chí đi ngang qua thì rơi trúng đầu. Tất nhiên gã sẽ nghĩ oan hồn Trần Nghi Nương trở về đòi mạng, làm sao có thể không ngoan ngoãn khuất phục.”
Nghe nàng nói vậy, mắt Cố Tư Hạc khẽ sáng, ánh mặt trời rọi vào con ngươi màu hổ phách trong veo của hắn, dường như phản chiếu sự phồn hoa nơi phố chợ, hắn gật đầu: “Không sai, ta thấy người khác đều ngu si, còn ngươi thì thông minh đấy!”
Tạ Chiêu Ninh lại chẳng hề thấy vui, ánh mắt hắn nhìn nàng chỉ giống như nhìn một con mèo hay con chó học được trò nhảy qua vòng lửa, tuy có lời khen, nhưng lại chẳng đúng chút nào.
Ngay sau đó hắn lại hỏi: “Vậy làm sao ta biết gã từ Liên Hoa Bằng đến, Tạ nương tử có đoán được không?”
Tạ Chiêu Ninh nghĩ một lúc, vừa nãy khi nghe hắn nói nàng cũng thoáng suy đoán, bèn đáp: “Bước chân gã hư ảo, trên người vương mùi phấn son giống như vừa từ chỗ ca kỹ bước ra, mà nơi gần nhất quanh đây chắc chính là Liên Hoa Bằng.”
Lúc này Cố Tư Hạc mới nhếch môi cười: “Cái này thì sai rồi, mùi phấn son trên người gã chính là hương sen đặc trưng của Liên Hoa Bằng.”
Trong lòng Tạ Chiêu Ninh lại âm thầm lẩm bẩm, Cố thế tử gia sao lại tinh tường những mùi hương này đến thế? Thế nhưng hắn không nói thêm, chỉ đẩy đống tiền đồng và ngân phiếu trên bàn về phía nàng, cất giọng: “Tạ nương tử, vừa rồi ngươi cũng góp sức, số tiền này... có cần ta chia cho một phần không?”