Thế nhưng vừa đặt chân tới nơi, hắn ta lại bắt gặp Cố tứ thúc đang ở cùng với Tạ đại nương tử, nếu không phải hắn ta biết rõ từ nhỏ Tứ thúc đã quen bị nhiều cô gái vây quanh, cho nên gần như chẳng hề nảy sinh tình cảm với ai thì hắn ta đã nghi ngờ Tứ thúc bỏ nhà ra đi chính là để tìm người này. Huống hồ Tạ đại nương tử quả thực sinh ra đã xinh đẹp khác thường, ngay cả hắn ta vốn đã quen nhìn nhiều mỹ nhân, khi thấy nàng cũng không khỏi ngẩn ngơ một thoáng.
Trong lòng Tạ Chiêu Ninh thấy bất lực, một mình nàng ở cùng Cố Tư Hạc thì cũng không sao, nhưng tuyệt đối không muốn để người khác bắt gặp. Song Cố Tầm đến quá gấp, nàng làm sao tránh kịp, đành vội vã giải thích: “Ta cũng chỉ tình cờ gặp Cố lang quân. Khi nãy Cố lang quân dùng mưu trí đấu với bọn ác thiếu, muốn đòi lại công đạo cho một cô gái vô tội, ta nghe thấy ngài ấy mang lòng chính nghĩa nên mới muốn giúp một tay, hoàn toàn không có ý đồ nào khác.”
Nghe Tạ Chiêu Ninh giải thích, Cố Tầm cũng thôi không xoáy sâu vào chuyện nàng lại ở cùng Tứ thúc nữa, dù từng lăn lộn chốn phong trần, hắn ta chỉ thoáng nhìn cũng nhận ra ánh mắt Tạ đại nương tử trong trẻo, nhìn về phía Tứ thúc mang vẻ xa cách nhàn nhạt, không hề giống những cô gái thường ngày luôn mong gần gũi Cố Tư Hạc. Thế nhưng khi nghe nàng nhắc tới chuyện kia, hắn ta lại hơi nghi hoặc: “Tạ nương tử nói dùng mưu trí đấu với bọn ác thiếu là sao?”
Tạ Chiêu Ninh bèn kể lại ngọn ngành. Hắn ta nghe xong thì cười nói: “Tạ nương tử e là hiểu lầm rồi, Tứ thúc làm sao rảnh rỗi đến mức đó. Chuyện này ta cũng biết, Thẩm Chí quả thực từng lừa gạt một cô gái Câu Lan Viện khiến nàng ta si mê, cuối cùng phải tự vẫn, nhưng chuyện lừa tiền thì không có, dẫu sao Thẩm Chí cũng là con trai Thông phán, đâu cần hạ mình đi lừa tiền của kỹ nữ Câu Lan Viện.” Hắn ta quay sang nhìn Cố Tư Hạc: “Tứ thúc, lần trước chẳng phải người đeo mặt nạ đi đánh bạc với Thẩm Chí rồi thua tiền sao? Bây giờ... người là muốn gỡ lại tiền bạc của mình à?”
Cố Tư Hạc nhướng mày đáp: “Chỉ là song thắng thôi, ta vừa lấy lại số bạc đã mất, vừa báo thù cho cô gái Câu Lan Viện, vậy thì có gì không tốt?” Hắn nhìn Tạ Chiêu Ninh: “Tạ nương tử, ta nói vậy có đúng không?”
Tạ Chiêu Ninh cạn lời chốc lát, song cũng phải thừa nhận hắn nói đúng, hắn lấy lại được tiền đánh bạc, đồng thời báo oán thay cho cô gái kia, quả thực là một mũi tên trúng hai đích. Chỉ là nàng vốn ghét nhất bị người khác lừa gạt, thế nhưng kẻ đó lại chính là Cố Tư Hạc, cho dù giờ phút này hắn trông có vẻ không đáng tin, hắn vẫn là thế tử gia Định Quốc Công, là Bắc Lệ Vương tương lai, vì vậy nàng chỉ có thể âm thầm cắn răng chịu đựng. Nàng đáp: “Cố lang quân nói đương nhiên là đúng rồi.”
Cố Tư Hạc lập tức bật cười: “Ta vốn chẳng phân biệt cao thấp sang hèn, gặp gỡ thế này, Tạ nương tử cũng coi như bằng hữu của ta. Kết bạn đi, những thứ này hay là tặng hết cho Tạ nương tử.”
Nói dứt, hắn đẩy toàn bộ đồ vừa lừa được về phía Tạ Chiêu Ninh.
Ngay lúc đó, từ xa vang lên những âm thanh đồng đều. Ba người đồng loạt quay đầu nhìn lại, quả nhiên mấy hàng quan binh tay cầm trường đao ùn ùn kéo đến, ngay sau đó bao vây kín mít cả khu chợ, rồi xua đuổi ni cô cùng dân chúng đang buôn bán. Mọi người hoảng sợ không hiểu nguyên do, đồ đạc cũng chẳng kịp thu dọn, quan binh phong tỏa khắp lối khiến cảnh tượng càng thêm hỗn loạn. Tạ Chiêu Ninh thấy thế, trong lòng đã đoán được phần nào, nàng bình tĩnh lùi vài bước, cố gắng đứng cách xa hai người kia.
Quả nhiên chẳng bao lâu sau, một đoàn quan viên các cấp mặc triều phục, đầu đội mũ cánh chuồn, vội vã bước đến trên con đường lát đá xanh, chính giữa còn có người vây quanh một chiếc kiệu mềm.
Cố Tư Hạc trông thấy cảnh này, lông mày khẽ nhíu lại, lạnh giọng hỏi Cố Tầm: “Rốt cuộc con đã báo tin cho ai vậy?”
Cố Tầm vô tội nói: “Là Cô tổ mẫu... Bà ấy nghe được tin tức đã hạ lệnh từ trong cung, dặn dù có lật tung cả Kinh Đông Tây Lộ cũng phải tìm được người. Người mau quay về đi, nếu không lát nữa những bách tính nơi đây đều sẽ không thể bày hàng buôn bán yên ổn nữa.”
Cố Tư Hạc lặng thinh hồi lâu, trong lòng biết lần này nếu không về thì e rằng cũng không xong.
Lúc ấy, đám quan viên đã vây quanh, người đứng đầu mặt đỏ tía tai, chắp tay nói với Cố Tư Hạc: “Cố thế tử gia, thật sự là tiếp đãi không chu đáo, không hề hay biết ngài đang ở Thuận Xương Phủ. Xin ngài mau về cùng hạ quan, nương nương lo lắng hết cả ruột gan rồi!”
Không ít người cũng tiến lên bái kiến, giọng điệu vô cùng cung kính.