Nghĩ đến đó, hắn chỉ lạnh nhạt nói: “Hôm nay muội cũng đã vất vả rồi, không cần làm những thứ này, chi bằng mau về nghỉ đi.”
Nói dứt lời, hắn cũng chẳng đưa tay nhận lấy, chỉ xoay người rời đi.
Tạ Uyển Ninh thấy Tạ Thừa Nghĩa lạnh nhạt khác hẳn mọi khi, trong lòng thoáng hoảng, giọng nghẹn ngào nói: “Ca ca đừng hiểu lầm muội... Nhưng ca ca nghe muội nói, muội chỉ nghe chưởng quỹ hiệu thuốc nói như vậy, nên mới báo cho ca ca biết, sợ trưởng tỷ gây chuyện, lại làm kinh động trưởng bối. Muội chỉ có một mảnh lòng tốt, nào ngờ sau đó lại thành ra như vậy, muội tuyệt đối không có ý gây chia rẽ.”
Bóng lưng Tạ Thừa Nghĩa khựng lại trong chốc lát, nhưng dù nàng ta nói có lý, lúc này hắn vẫn chẳng muốn nghe.
Đây là lần đầu tiên hắn không để Uyển Ninh nói hết lời, chỉ lặng lẽ quay về hướng Phong Tuyên Đường.
Tạ Uyển Ninh nhìn theo bóng lưng Tạ Thừa Nghĩa, tức đến mức tay hơi run rẩy.
Đúng lúc ấy, Tôn cô cô từ phía sau cột hành lang bước ra, nhẹ giọng nói: “Nhị nương tử thật không cần tức giận. Mới xảy ra chuyện như vậy, ngài vốn không nên đến tìm đại lang quân.”
Tạ Uyển Ninh khẽ cắn môi nói: “Cô cô, ngươi biết mà, di nương bị tước quyền quản gia, lại bị cấm túc, Khương thị đột nhiên có thai, trong lòng ta thật sự hoảng loạn. Nếu ca ca không còn thương ta, ta chỉ còn lại phụ thân thôi. Huống hồ lần này di nương bị cấm túc, phụ thân cũng chưa nói khi nào sẽ thả ra, nhỡ đâu...”
Nàng ta không nói hết câu, nhưng Tôn cô cô đã hiểu nỗi sợ trong lòng nàng ta.
… Nhỡ đâu, di nương sẽ bị cấm túc vĩnh viễn thì sao?
Tôn cô cô khẽ cười, chậm rãi nói: “Nhị nương tử, nô tỳ hỏi thật, khi di nương bị phạt cấm túc, ngài có thấy bà ấy hoảng loạn không?”
Tạ Uyển Ninh sững lại. Từ khi Tưởng di nương trở về, nàng ta không biết từ khi nào đã dựa dẫm vào di nương đến thế, nhiều chuyện đều trở nên hấp tấp. Nàng ta nhớ lại, trên Chính Đường khi ấy, tuy di nương khóc rất nhiều, nhưng dường như... chẳng hề hoảng loạn.
Nghĩ đến đó, trái tim đang rối loạn của nàng ta mới dần bình ổn lại.
Nàng ta khẽ thở ra, giọng dịu xuống: “Xin cô cô chớ trách, là ta nóng vội rồi.”
Tôn cô cô nhẹ bước lên, dịu dàng vỗ lưng Tạ Uyển Ninh, giọng trấn an: “Nương tử hoảng loạn cũng là lẽ thường. Chính vì vậy nô tỳ mới phải nói rõ cho nương tử biết, ngài không cần sợ hãi. Di nương đã sớm có hậu chiêu, hiện giờ tất cả chỉ là tạm thời thôi. Di nương không những sẽ được ra ngoài, mà còn giúp ngài giành lại tất cả những gì đã mất. Giờ nương tử chỉ cần về nghỉ ngơi cho thật tốt, đợi đến khi tỉnh dậy, nhiều chuyện sẽ bắt đầu xoay chuyển.”
Lời an ủi dịu dàng ấy khiến Tạ Uyển Ninh dần bình tâm lại. Di nương từ trước đến nay nói năng chưa từng sai, nàng ta tự nhiên tin tưởng tuyệt đối.
Nàng ta khẽ gật đầu, giọng nhỏ nhẹ: “May mà có cô cô ở bên cạnh ta. Cô cô nói đúng, lúc này ta chỉ cần về ngủ một giấc thật ngon thôi.”
Tôn cô cô nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận dìu nàng ta trở về phòng.
Lúc này, cổng lớn Tạ gia đã khóa chặt, cả phủ phủ phục trong tĩnh lặng của đêm sâu.
Phóng tầm mắt ra xa, Biện Kinh lại đang chìm trong cảnh huy hoàng náo nhiệt.
Hai bên Ngự Phố phồn hoa như gấm, đèn lồng rực rỡ sáng soi. Phan Lâu, Phàn Lâu, Phược Thải Lâu, Hoan Môn Lâu... chỗ nào cũng tấp nập tiếng đàn ca, chén rượu chuyền tay, khách lạ người quen chen vai nối gót. Ở Châu Kiều, chợ đêm bày la liệt các mặt hàng kỳ dị, hương liệu từ Tây Vực, gấm vóc từ Tô Châu, thậm chí cả trân châu Nam Hải cũng được bày bán rực rỡ dưới ánh đèn. Xa xa, Kim Minh Trì lấp lánh ánh nước, Tương Quốc Tự ngân vang tiếng chuông đêm.
Cả kinh thành rực rỡ ánh vàng, hương xa bảo mã nối liền không dứt. Phong lưu tề tụ bốn phương, kỳ trân khắp thiên hạ đều hội về nơi này. Biện Kinh thực đúng là cảnh tượng phồn hoa đệ nhất, huy hoàng như mộng, lộng lẫy như tranh.
Thế nhưng, nếu dồn ánh mắt về trung tâm hoàng thành giữa Biện Kinh lại là một khung cảnh khác hẳn.
Tuyên Đức Lâu uy nghi năm cửa, mái cong sừng sững, trụ cao sơn son thếp vàng, ánh sáng phản chiếu rực rỡ. Bên trong hoàng thành, điện ngọc cung son, ngói lưu ly dát sáng, hành lang khúc khuỷu, điêu lương họa đống, tất cả đều toát lên vẻ uy nghi tôn quý của hoàng gia.
Đêm xuống, khắp hoàng thành thắp sáng hàng vạn chiếc cung đăng bằng lưu ly. Ánh đèn tỏa khắp trời khiến cả cung điện tựa như một thành phố lơ lửng trên mây. Các cung nhân di chuyển nhịp nhàng, tay nhẹ chân khẽ, dưới hành lang dùng sào dài gỡ từng ngọn đèn xuống để thay dầu, rồi lại cẩn thận thắp sáng và treo lên, hàng vạn ánh đèn nối liền nhau, như dải ngân hà tràn khắp cung thành.