Trên tấm giấy đỏ ấy, ở giữa là một chữ “Thọ” bằng thể Nhan, bốn phía lại được lấp kín bằng mười sáu chữ “Thọ” khác, mỗi chữ lại là một thể thư pháp riêng.
Chữ viết của Tạ Uyển Ninh nổi tiếng hay, ai ai cũng rõ, nàng ta vốn dựa vào tài này mà lừng danh khắp Biện Kinh. Thấy cách viết mới lạ, khéo léo phối hợp thảo, lệ, khải, mỗi kiểu mỗi vẻ, lang quân và nương tử đứng quanh rộ lên một tràng khen ngợi.
Tạ Uyển Ninh lại cúi người nói: “Tôn nữ nhỏ bé chỉ là tiểu tác, chẳng thể vào hàng tao nhã, mong đường tổ mẫu dung thứ.”
Đường tổ mẫu cười hiền hòa: “Nét chữ này của con còn hơn mấy đường ca ca kia nhiều, sao lại phải khiêm nhường!”
Xung quanh, ánh mắt của các lang quân dừng cả trên người Tạ Uyển Ninh, lộ ra vài phần ái mộ. Nàng ta vẫn giữ nụ cười ôn hòa, thế nhưng Tạ Chiêu Ninh lại thấy ánh mắt nàng ta khẽ quét một vòng trong đám lang quân, dường như chẳng trông thấy người mình muốn tìm, mặt thoáng hiện nét thất vọng.
Tạ Chiêu Ninh chỉ mỉm cười. Quả thật, Tạ Uyển Ninh là người lợi hại nhất mà nàng từng gặp, dung mạo của nàng ta không hẳn là tuyệt sắc, nhưng biết gọt giũa thành dáng vẻ hiền hòa đoan trang, lại tinh thông cầm kỳ thư họa, những việc phong nhã đều thạo. Nàng ta còn khéo dùng ánh mắt, biết khi ẩn khi hiện, lúc buông lúc bắt, kiếp trước ngoài Tạ Minh San còn có vô số lang quân si mê, nơi nào có nàng ta thì nơi ấy cũng có kẻ bám theo. Nàng còn nhớ rõ, người có gia thế hiển hách nhất là công tử nhà Binh Bộ Thị Lang, luôn luôn quấn quýt mong lay động trái tim mỹ nhân, tiếc rằng trong mắt Tạ Uyển Ninh, thân phận ấy vẫn chưa đủ cao.
Không biết nàng ta có đang trông ngóng vị Cố tam lang quân kia hay không, chỉ là người ấy vừa mới thoáng hiện mặt, sau đó lại chẳng thấy đâu nữa.
Thọ lễ mà Tạ Chiêu Ninh chuẩn bị cho đường tổ mẫu là một cặp đệm giữ ấm đầu gối. Nàng nghe tổ mẫu nói đường tổ mẫu mắc chứng lạnh chân nên tặng cặp đệm ấy để mùa đông thêm phần ấm áp, thế nhưng nàng không định trao tận tay trong yến, đã nhờ người đưa đến cho đường tổ mẫu từ trước rồi.
Nàng chẳng nấn ná tại yến tiệc, bèn xoay người sang gian trà thất bên cạnh nơi các nương tử nghỉ ngơi.
Trong trà thất, các nương tử đang bàn tán về việc vừa trông thấy Cố tam lang quân. Tạ Chiêu Ninh ngồi xuống, tiện tay bốc một nắm hạt dưa để nhấm nháp thì nghe bên cạnh có hai tiểu nương tử đang thất vọng thì thầm: “Cố tam lang quân chẳng phải đi rồi sao, còn mong ở yến tiệc có thể lại nhìn thấy chàng.”
Một người mặt tròn tiếp lời: “Cố tam lang quân là thân phận gì chứ, chàng là thượng tân của Tạ gia, vốn chỉ đến để hành lễ với lão phu nhân. Lễ bái xong thì tất nhiên đến tiền sảnh gặp các đại nhân, sao có thể lẫn cùng các lang quân ở đây. Nghe nói vốn dĩ Vệ lang quân cũng muốn đến, nhưng vừa nghe nói Tạ Chiêu Ninh sẽ tới nên không đến nữa!”
Động tác nhấm hạt dưa của Tạ Chiêu Ninh thoáng khựng lại.
Bọn họ nói Vệ lang quân, chính là chỉ Triệu Cẩn.
Thuở trước, khi Triệu Cẩn qua lại trong vòng thế gia ở Biện Kinh, hắn vẫn giấu đi thân phận thật.
Họ Triệu vốn là quốc tính, hễ người ngoài nghe đến danh tự thật của hắn thì sẽ biết ngay địa vị chẳng tầm thường. Thế nhưng Triệu Cẩn lại chán ghét lối sáo rỗng của thế tộc, vốn chẳng muốn bị thân phận trói buộc, cho nên hắn tự xưng là ngoại chất của Cao gia, gia nhập với tên là Vệ Cẩn, người ngoài hoàn toàn không hay hắn xuất thân hoàng thất, địa vị cao sang.
Dẫu cho không biết rõ, nhưng Triệu Cẩn vốn sinh ra tuấn mỹ, lại vừa mới vượt qua khảo thí của Lễ Bộ mà đỗ cống sĩ, nên các nương tử thế gia đều tranh nhau ngưỡng mộ.
Lúc ấy lại nghe một nàng mặt dài cất tiếng: “Nếu ta là chàng, ta cũng chẳng đến! Nàng Tạ Chiêu Ninh kia tuy xuất thân tạm ổn, nhưng dung mạo nghe đâu xấu xí, lại từ chốn Tây Bình Phủ hoang dã trở về, không có quy củ, cũng chẳng có nội hàm. Nghe nói trong khắp Biện Kinh này, e là chẳng có mấy công tử nguyện ý lấy nàng ta, chuyện hôn sự hẳn khó khăn vô cùng. Trái lại, muội muội đích xuất của nàng ta là Tạ Uyển Ninh thì hơn hẳn, cũng đều là tỷ muội ruột, cớ sao lại khác biệt đến mức ấy.”
Hai nàng nói xong, mặt tròn kia thấy Tạ Chiêu Ninh đột nhiên ngừng đũa không ăn nữa, bèn quay sang hỏi: “Vị nương tử này trông có chút lạ mặt, chẳng hay là người nhà nào, có biết về Tạ Chiêu Ninh kia không?”
Danh tiếng Tạ Chiêu Ninh dẫu xấu xa, nhưng người ngoài phần nhiều chỉ nghe nói chứ chưa chắc đã gặp qua. Huống hồ trong lời đồn, nàng chẳng những tâm tính ác độc, thủ đoạn hiểm sâu, mà e còn mọc ra cả nanh vuốt, ba đầu sáu tay.