Tưởng di nương lại nhẹ giọng nói: “Cho nên con không cần sợ hãi, chỗ dựa sau lưng chúng ta vô cùng vững chắc, sau này chỉ càng ngày càng mạnh hơn, chúng ta nhất định sẽ cứu được Chỉ nhi ra ngoài! Uyển nhi, con nói thật cho di nương biết, lần này lão thái thái sinh bệnh, có phải có liên quan đến con không?”
Tạ Uyển Ninh khẽ lắc đầu, đáp: “Tạ Chiêu Ninh ngầm canh phòng nghiêm ngặt... Việc lão thái thái bệnh lần này chỉ là ngoài ý muốn mà thôi.”
Tưởng di nương nghe xong, gật đầu nói: “Vậy thì tốt rồi. Sau này con không nên tự mình ra tay, cẩn thận kẻo bị Tạ Chiêu Ninh nắm được nhược điểm. Huống hồ, lão thái thái đã nửa đời người nằm trong đất, bà ta không còn là mấu chốt. Mấu chốt vẫn là Khương thị, chỉ cần loại trừ được Khương thị thì sẽ như một công đôi việc, khi ấy Tạ Chiêu Ninh cũng chẳng còn đáng sợ. Một khi ta làm chủ mẫu, tất nhiên con cũng có thể lại trở thành đích trưởng nữ.”
Trong mắt Tưởng di nương lóe lên một tia sáng mờ ảo như phản chiếu ánh nến chập chờn, không phân biệt hư thực.
Tạ Uyển Ninh ngẩng đầu nhìn gương mặt Tưởng di nương, dung nhan mềm mại kia vẫn còn vương chút nước mắt chưa khô.
Tưởng di nương khẽ nở nụ cười. Tạ Uyển Ninh bèn hỏi: “Vậy di nương đã có biện pháp gì chưa?”
Tưởng di nương chậm rãi đặt chén trà xuống, giọng trầm mà chắc: “Tất nhiên di nương đã có biện pháp, vừa khéo nhân chuyện lần này mà nhất tiễn song điêu, không chỉ loại trừ Khương thị, mà còn phải đẩy Tạ Chiêu Ninh xuống đáy vực thêm một lần nữa. Ta muốn khiến mọi người lại sinh lòng chán ghét nàng ta, tuyệt đối không thể để nàng ta có cơ hội uy hiếp địa vị của con.”
Nghe đến đây, trên mặt Tạ Uyển Ninh thoáng qua một tia hy vọng, nàng ta biết di nương luôn tâm cơ thâm sâu, thủ đoạn cao minh, chỉ là nhất thời không đoán ra di nương định dùng cách nào. Dẫu vậy, vì di nương đã nói vậy, nàng ta đương nhiên tin tưởng. Từ trước đến nay, di nương chưa từng khiến nàng ta thất vọng.
Nàng ta khẽ nói: “Di nương dạy thế nào, con đều nghe theo là được.”
Tưởng di nương nói tiếp: “Chỉ là cần con dốc thêm chút tâm sức nữa. Chúng ta phải kéo Tạ Thừa Nghĩa về phía mình, để đến lúc cần, hắn có thể ra tay trợ lực. Giết người diệt tâm mới là đòn đau thấu lòng người nhất.”
Tạ Uyển Ninh gật đầu nói: “Di nương cứ dặn dò, con nhất định làm theo.”
Lúc này tại Phong Tuyên Đường, Tạ Thừa Nghĩa vẫn đang lo lắng cho bệnh tình của mẫu thân nên thức suốt đêm phối dược bổ.
Thuở thiếu thời, hắn từng theo Khương thị học phối ngũ dược liệu nên những loại thuốc bổ đơn giản hắn đều có thể tự tay điều chế.
Trên chiếc bàn tròn gỗ hoàng hoa lê vân bát tiên mà Tạ Chiêu Ninh từng tặng, bày la liệt hơn mười chiếc thúng nhỏ. Hắn cầm chiếc cân đồng mảnh khảnh, đĩa cân chỉ to bằng lòng bàn tay, quả cân cũng chỉ lớn hơn hạt đào một chút, đang chăm chú cân thuốc, hắn dùng chiếc quạt nhỏ múc thuốc trong thúng, đặt vào đĩa cân, miệng khẽ lẩm bẩm: “Đương quy ba tiền, bán hạ ba tiền, ngũ vị tử hai lạng... Địa Hoàng, lại gần đây một chút.”
Địa Hoàng không phải tên vị thuốc, mà là tiểu tư thân cận của hắn, trong nhà còn có mấy tiểu tư khác đều được đặt tên theo các vị thuốc: Đại Hoàng, Hoàng Liên, Hoàng Tinh... Bởi vậy, Địa Hoàng nghĩ đến tên của mình cũng thấy tạm ổn.
Cân càng nhỏ, vạch khắc càng khó nhìn rõ, Địa Hoàng cẩn thận đưa ánh nến lại gần để chiếu sáng cho hắn, rồi nhỏ giọng nói: “Đại lang quân, sáng mai ngài phải đi Hữu Vệ nhậm chức, hà tất phải thức khuya cực nhọc phối thuốc như vậy. Ngài bảo Phạm y lang điều chế, chẳng phải sẽ chuẩn xác hơn sao?”
Tạ Thừa Nghĩa liếc hắn ta một cái, giọng điềm đạm mà cứng rắn: “Ta quanh năm không ở bên mẫu thân, nay người bệnh, tất nhiên ta phải tận hiếu. Thuốc ta tự tay phối sao có thể giống thuốc người khác làm? Sáng mai giờ Dần, ngươi nhớ gọi ta dậy, ta còn sắc thuốc mang đến cho mẫu thân.”
Hắn vừa nói vừa tiếp tục cân thuốc. Đúng lúc ấy, một giọng nói dịu dàng vang lên từ cửa: “Muội có làm phiền ca ca không?”
Tạ Thừa Nghĩa quay đầu, thấy người tới là Tạ Uyển Ninh. Nàng ta khoác trên mình chiếc trường bội tử lụa Thục màu xanh sương giản dị, dáng người thanh thoát, nụ cười nhàn nhạt trên môi, tay còn xách theo một gói nhỏ.
Tạ Thừa Nghĩa cũng cười nói: “Ca ca còn chưa ngủ, sao tính là phiền, chỉ là đã khuya thế này, nhị muội sao vẫn chưa nghỉ ngơi sao?”
Tạ Uyển Ninh khoan thai bước vào, giọng dịu dàng nói: “Nay trong nhà tổ mẫu và mẫu thân đều liên tiếp ngã bệnh, lòng muội lo lắng chẳng yên. Muội nghĩ đến việc chép kinh Phật để cầu phúc cho hai người, dốc chút sức mọn, vì vậy mấy đêm nay vẫn chưa ngủ. Lại nhớ ca ca mai phải lên đường đến Hữu Vệ, nên muội tự tay làm một đôi hộ tất mang đến tặng, để khi ca ca cưỡi ngựa có thể đeo vào cho ấm.”