Tạ Chiêu Ninh biết Cố Tư Hạc chưa chắc sẽ trả lời, nhưng nàng vẫn muốn hỏi, bản thân bị lợi dụng đến suýt mất mạng, nàng cần một lời giải thích rõ ràng. Nàng cũng muốn biết vì sao Triệu Cẩn lại xuất hiện ở đây, hắn có thật là kẻ đã diệt cả nhà Thông phán không. Nàng nhớ, ở kiếp trước, vụ án này từng bị bỏ ngỏ. Khi ấy, nhà Thẩm Thông phán từ trên xuống dưới đều chẳng phải người lương thiện, bị diệt cả tộc khiến dân chúng hả hê, quan phủ tuy có điều tra, song chẳng bao lâu lại để vụ việc trôi vào quên lãng.
Hơn nữa, nàng còn nhớ rõ, vụ diệt môn nhà Thẩm Thông phán chính là khởi đầu cho sự suy bại của Cố gia, chính việc ấy đã thổi bùng mâu thuẫn giữa Cố gia và nhà Tham tri Chính sự họ Lý. Khi ấy, Cố gia còn đang ở Thuận Xương phủ, nhà họ Lý lại nói rằng vụ đó do Cố gia gây nên, Cố gia lại phản bác, cho rằng Lý gia từng hãm hại tổ tiên nhà họ trong một vụ án cũ, hai bên tranh chấp triền miên, thế như nước với lửa. Rồi chẳng bao lâu, Cố gia bị khui ra chuyện thông đồng với giặc ngoài, kéo theo hàng loạt tội danh: tham ô, dung túng tội nhân, bao che hung thủ, mưu lợi riêng, tất cả trở thành vết nhơ chẳng thể rửa sạch, khiến Cố gia rơi vào cảnh suy tàn.
Tuy nhiên, Lý gia cũng chẳng giữ được vẻ huy hoàng bao lâu. Chỉ hai ba năm sau, chính vì tham ô mà họ cũng rơi vào vết xe đổ của Cố gia, dần suy yếu, rồi cuối cùng bị Cố Tư Hạc trở về diệt cả mười tộc.
Những biến cố ấy dẫu không trực tiếp, vẫn ảnh hưởng tới Tạ gia, dù Tạ gia chỉ là thông gia có quan hệ xa với Cố gia, sau khi Cố gia gặp họa cũng bị liệt vào phe cánh của họ, phụ thân nàng chẳng được thăng chức, đường tổ phụ cũng phải rời khỏi Thẩm Quan viện. Dẫu vậy, so với bi kịch Cố gia, những điều Tạ gia phải gánh chỉ là chuyện nhỏ nhoi mà thôi.
Cố Tư Hạc dường như đã suy nghĩ rất lâu, có vẻ không biết nên bắt đầu từ đâu, chỉ chậm rãi nói: “Ta không hề có ác ý, đây chỉ là chuyện riêng của ta, ta chỉ muốn xác minh một vài chân tướng thôi.”
Trong phòng lại vang lên tiếng huyên náo, dường như người bên trong đã nhận thấy không còn nguy hiểm nên muốn bước ra ngoài.
Tạ Chiêu Ninh còn đang trầm tư thì hai vị biểu tỷ từ trong nhà ngang đã vội vàng chạy ra, lao đến ôm chầm lấy nàng. Họ vừa khóc vừa cười, giọng run run: “Chiêu Chiêu, chúng ta sống sót rồi, chúng ta thật sự đã sống sót rồi!”
Khương Nguyên lau đi vết nhọ đen trên mặt nàng, nước mắt không ngừng rơi, nghẹn ngào nói: “Muội thật sự đã cứu chúng ta, Chiêu Chiêu, muội tốt quá... muội thật tốt!”
Lúc này Cố Tư Hạc khẽ nói: “Ta phải đi rồi, nguyên do bên trong, lần sau sẽ nói với ngươi. Còn về chuyện của ta, mong Tạ nương tử giữ kín.”
Hắn đột nhiên áp sát lại. Tạ Chiêu Ninh còn chưa kịp phản ứng thì đã cảm thấy bàn tay thon dài của hắn lướt qua đỉnh đầu. Từ ống tay áo, một làn hương mát lạnh và thanh nhã như bạc hà thoảng ra, chỉ trong thoáng chốc, chiếc trâm Phật thủ bằng vàng khảm minh châu trên tóc nàng đã yên ổn nằm trong tay hắn.
Cố Tư Hạc thản nhiên nói: “Lấy trâm này làm vật làm tin. Nếu Tạ nương tử tiết lộ ra ngoài, ta sẽ tự mình xử lý chiếc trâm này.”
Tạ Chiêu Ninh đưa tay sờ lên bên tóc trống trơn, trong lòng vừa tức giận vì bản thân phản ứng không kịp, lại vừa bực bội đến mức khó chịu, nàng vốn giỏi cưỡi ngựa bắn cung, phản ứng tay chân dĩ nhiên không chậm, thế nhưng so với hắn thì quả thật chẳng đáng là gì.
Hay cho Cố Tư Hạc hắn! Hắn quả nhiên như cháu trai hắn từng nói, kẻ ở vị trí cao đã lâu, tâm cơ sâu thẳm, trí tuệ hơn người, lại chẳng hề để tâm đến cảm nhận của người khác. Rõ ràng hắn đã lợi dụng nàng, vậy mà còn trắng trợn giật lấy đồ của nàng để uy hiếp nàng! Thế gian này sao lại có người như hắn!
Tạ Chiêu Ninh giận đến mức nghẹn lời, suýt nữa thốt ra ba chữ “Cố Tư Hạc”.
Trước khi rời đi, Cố Tư Hạc dừng lại một lát rồi nói: “Đám người vừa rồi đến đây không có thiện ý, thực lực cũng chẳng thua kém ta, e rằng vô cùng nguy hiểm, sau này Tạ nương tử nên tránh xa thì hơn.”
Nói dứt lời, hắn cúi mắt nhìn chiếc trâm trong tay, nhẹ nhàng đặt vào trong lòng áo, sau đó xoay người vọt đi, thân ảnh nhanh như gió, chỉ trong chớp mắt đã biến mất giữa điền trang Khương gia.
Tạ Chiêu Ninh hít sâu một hơi. Nàng chỉ cảm thấy, dẫu đã trùng sinh, vẫn bị những kẻ ở tầng trời cao kia xoay vần trong lòng bàn tay, cái đen của bọn họ chẳng thật sự là đen, cái trắng của bọn họ cũng chẳng hẳn là trắng. Quả nhiên, bọn họ đều là những kẻ mưu lược sâu xa, tâm cơ hơn người, cách xa phàm tục, nếu nàng còn dính líu đến cục diện của bọn họ, e rằng sớm muộn cũng sẽ bị bọn họ gặm nhấm đến chẳng còn gì!