Lúc này, Tạ Thừa Nghĩa đang chinh chiến nơi biên ải chưa về, con trai thứ của Tưởng di nương mới mười tuổi đã được gửi theo học ở Quốc Tử Giám, những tỷ muội còn lại đều được dạy dỗ trong nhà, phải học nữ huấn, nữ giới, phải rèn chữ viết cho tinh xảo, không thể để trở thành nữ tử ngu dốt thô tục khiến người ta chê cười là xuất thân từ nhà dòng dõi thư hương mà lại không khác kẻ thường dân.
Tạ Uyển Ninh và Tạ Chỉ Ninh đều trưởng thành dưới sự dạy dỗ như thế. Năm tám tuổi, Tạ Uyển Ninh đã biết ngâm thơ, năm mười hai tuổi đã viết được chữ Nhan Thức tinh xảo, năm mười lăm tuổi không chỉ có thể làm thơ mà còn gảy được khúc khổng hầu, sớm đã là một tài nữ nức tiếng với dung mạo và tài học song toàn. Nét chữ của nàng ta còn từng được Bình Dương quận chúa khen ngợi, trong Quỳnh Hoa yến tại Cao gia đã được nhận làm nghĩa nữ. Từ đó địa vị nàng ta đã khác hẳn những nữ tử khuê các bình thường, trong vòng giao du tại Biện Kinh cũng được ngưỡng mộ theo đuổi, vì vậy mà phụ thân vô cùng hãnh diện.
Tạ Chỉ Ninh tuy kém hơn đôi phần, thế nhưng cũng có thể đọc chữ hiểu thơ, phẩm bình thi văn, cũng chẳng hề thua kém gì nhiều nương tử chính thất nhà khác.
Duy chỉ có Tạ Chiêu Ninh là ngoại lệ. Khi còn ở Tây Bình Phủ, đại cữu từng sai người mời thầy đến dạy chữ cho nàng, nhưng nàng vốn chẳng có tính nhẫn nại, cũng không có ai nghiêm khắc quản thúc. Lúc thì trốn ra ngoài cưỡi ngựa, lúc lại bày trò trêu chọc thầy, đến mức thầy tức giận cáo bệnh không chịu đến dạy. Ở Tây Bình Phủ lại chẳng mấy ai là thầy giỏi, lâu dần, Tạ Chiêu Ninh tự nhiên thành ra một kẻ chẳng biết chữ nghĩa.
Sau khi trở về, nàng cũng chẳng phải không muốn học hành cho tử tế, thế nhưng phép tắc trong Tạ gia quá nghiêm, không được muộn giờ cũng chẳng được bỏ buổi, thêm vào đó nữ tiên sinh lại rất khắt khe đối với nàng, lâu ngày nàng cũng chẳng muốn đến học nữa.
Trong mắt phụ thân và mọi người, điều đó càng chứng tỏ nàng vốn đã không có học thức, lại càng không chuyên tâm với chuyện đèn sách.
Tạ Chiêu Ninh nhíu mày, nghĩ đến việc lễ xin miễn thỉnh an còn có thể được, nhưng theo quy củ của Tạ gia, cớ sao việc vào học cũng được miễn?
Nàng bước xuống từ chiếc giường bát bộ, khẽ nói: “Ngủ cũng đã đủ rồi, không cần ngủ thêm nữa.” Sau đó nàng quay sang nhìn Thanh Ổ, hỏi thẳng: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Lúc ấy, Hồng Loa bưng một chiếc chậu đồng đi vào, phía sau còn dẫn theo hai tiểu nha hoàn ôm quần áo, một người mặt tròn lanh lợi, chính là Thanh Đoàn mà khi Tạ Chiêu Ninh tỉnh lại đã nghe nàng ta nói muốn ăn bánh táo đỏ. Người kia rụt rè nhút nhát, là tiểu nha hoàn Hồng Tú do Hồng Loa mang tới.
Hai nha hoàn đặt khay áo xuống, bởi là lần đầu hầu hạ gần gũi Tạ Chiêu Ninh nên vừa căng thẳng vừa cẩn thận, rồi vội vàng cúi mình lui ra.
Thanh Ổ và Hồng Loa lại lúng túng, nhất thời chẳng nói được gì.
Tạ Chiêu Ninh hơi nheo mắt, biết rằng sau lưng tất có chuyện, bèn cất giọng: “Hôm qua các ngươi đã biết rồi, tình cảnh của chúng ta lúc này vô cùng nguy hiểm, chỉ cần sơ suất một chút sẽ bị người khác nuốt sạch cả xương lẫn thịt. Bởi thế, nếu có chuyện, bất kể các ngươi cho là nên hay không nên nói, đều nhất định phải báo cho ta biết.”
Lúc này trong Quân An Đường, bởi lẽ bệnh tình của tổ mẫu đã quá nặng, nên Tạ Chiêu Ninh chẳng dám nói gì nhiều với bà, nàng chỉ nghĩ mỗi ngày có thể đến làm trò mua vui khiến bà vui lòng thì cũng tốt. Bà vui vẻ thì có thể sống thêm vài năm bầu bạn cùng nàng, người có thể cùng nàng chống chọi với những kẻ tà ác hiểm độc cũng chỉ còn mỗi bà.
Hai người này rất trung thành với nàng, thế nhưng trong lòng vẫn chưa thật sự tin tưởng. Trong mắt họ, dẫu cho có việc hôm qua, cuối cùng nàng vẫn chỉ là đứa trẻ cần họ che chở.
Thế nhưng Tạ Chiêu Ninh đâu cần sự che chở ấy, công phu của họ mới chỉ mấy năm luyện tập mà thôi.
Năm xưa khi nàng gả vào Thuận Bình Quận Vương phủ, thực ra Thuận Bình Quận Vương vốn chẳng hề thích nàng, ngay đêm tân hôn mà hắn ta đã lập tức đi biên ải, nàng chưa từng được gặp mặt hắn ta, trong lòng nàng vốn có Triệu Cẩn nên tự nhiên chẳng lấy làm bận tâm. Vì muốn có chỗ đứng trong phủ, nàng tìm mọi cách lấy lòng lão Quận Vương phi, lại ngấm ngầm đối phó những tẩu muội tử khác, cuối cùng cũng trở thành người duy nhất được lão Quận Vương phi tín nhiệm. Thế nhưng kết cục sau cùng, tất cả lại hóa thành hư không.
Nhìn ánh mắt của nàng, Thanh Ổ chỉ khẽ thở dài rồi nói: “Nô tỳ xin thưa với nương tử, mong nương tử nghe rồi chớ nổi giận. Tối qua nhị nương tử kêu đau ngứa không dứt, phu nhân đã ở bên chăm sóc suốt một đêm, lại còn lấy từ khố phòng ra một gốc linh chi năm mươi năm sắc canh cho nàng ta uống. Bởi vậy sáng nay nhị nương tử vẫn chưa thấy khá lên, nên phu nhân truyền lời rằng học đường và lễ vấn an hôm nay đều được miễn.”