Tạ Chiêu Ninh nhìn hai người quấn lấy nhau giữa màn mưa, trong lòng chợt dấy lên một cảm giác quen thuộc đến lạ lùng. Nàng khẽ cau mày, dẫu nhận ra thần thái và kiếm pháp dường như đã từng thấy qua, nhưng lại không tài nào nhớ nổi là ở đâu.
Sau khi giao đấu hơn mấy chục chiêu mà vẫn chẳng thể phân thắng bại, cả hai cùng tung mình tách ra, giữa màn mưa dày đặc, họ đứng đối diện, ánh mắt lạnh lùng nhìn nhau. Gió thổi mưa xiên, vạt áo bay phần phật, bóng dáng hai người như ẩn như hiện trong làn mưa xám, vừa tĩnh lặng vừa lạnh lẽo, khiến người nhìn không khỏi rùng mình.
Lúc này đầu óc Tạ Chiêu Ninh trống rỗng, chấn động đến mức không thốt nên lời.
Bọn người đến trước dù sao cũng người đông thế mạnh, thấy hai bên đánh nhau lại thành ngang tài thì quả nhiên kinh ngạc, tất cả đều cầm đại đao xông tới, hợp sức tấn công hắc y nhân kia, hắc y nhân ấy tuy võ công cao cường, thế nhưng những kẻ đi theo lại không bằng đám đại hán này, buộc hắn phải lùi vài bước rồi phi thân lên cành cây ẩn tránh.
Người trong phòng vừa nãy cũng lập tức vung kiếm đâm tới, quyết tâm hạ gục đối thủ, lại giao đấu với hắn thêm một lần nữa. Song khi hai bên quần chiến thêm hồi lâu, cao thấp đã dần phân định, võ nghệ của hắc y nhân đến sau dường như vẫn hơn một bậc, khiến người trong phòng phải rời khỏi cây. Dẫu vậy, song quyền khó địch tứ thủ, dưới thế vây hãm của nhiều người, hắn cũng khó lòng chiếm được phần thắng.
Tạ Chiêu Ninh nhìn thấy cảnh này, trong lòng rối loạn. Nàng tuy chẳng rõ những người ấy là ai, thế nhưng dẫu sao người đến sau vẫn đang chống lại đám đại hán kia, nàng không thể khoanh tay đứng nhìn, nếu người kia thất bại, e rằng bọn họ cũng rơi vào hiểm cảnh.
Nghĩ đến đó, thấy hai vị biểu tỷ đều đã trốn kỹ trong nhà ngang, nàng cắn răng, một lần nữa giương cung tên, nhắm thẳng vào dầu hỏa dưới đất. Tay kéo dây cung, mũi tên vút đi, lửa gặp dầu liền bốc cháy dữ dội, sân viện tức khắc hóa thành biển lửa đỏ rực, rất nhiều đại hán bị lửa táp bỏng, nhất thời không thể tiếp viện cho người trong phòng.
Người trong phòng vốn không ngờ tiểu cô nương kia lại liều lĩnh ra tay vào lúc này, ngọn lửa bốc lên mãnh liệt ép hắn phải nhảy lên ngọn cây, cách màn mưa lất phất, cuối cùng hắn cũng nhìn về phía Tạ Chiêu Ninh.
Tạ Chiêu Ninh đứng trên đài vọng canh, tay vẫn giương cung tên, thân hình nàng thướt tha, song đã che mặt, nên chẳng sợ bị nhận ra mà mang họa báo thù về sau.
Thế nhưng, nàng lại thấy rõ ánh mắt của hắn giữa màn mưa giăng dày đặc, hắn mày rậm mắt sâu, trong con ngươi như giấu kín băng giá vạn năm.
Ánh nhìn ấy như thực sự xuyên thấu vào nàng, khiến tim nàng khẽ run. Ngay sau đó, hắn ngẩng đầu nhìn lên trời.
Bầu trời mờ ảo dần, ánh xanh thẫm nhuộm khắp mây, sao lạnh đã lấp lánh, báo hiệu bình minh chẳng còn xa.
Hắn dường như hiểu chẳng thể dây dưa thêm, bèn phi người tới trước mấy thùng lụa kia, vung kiếm chém mạnh, một kiếm ấy khiến thùng gỗ vỡ toang, thi thể trong thùng lăn xuống, rơi thẳng vào biển lửa mênh mông. Lửa phụt cao, bắt cháy cả chiếc khăn che mặt của hắn. Hắc y nhân đứng đối diện thấy vậy nhíu mày, định xông tới ngăn cản, nhưng biển lửa cuồn cuộn khiến hắn không thể mạo hiểm tiến gần.
Tạ Chiêu Ninh đứng trên cao, nhìn thấy hết cảnh tượng ấy, nàng từng thấy không ít thi thể ở Tây Bình Phủ nên cũng không quá kinh hãi, huống hồ những người kia đều bị kiếm xuyên cổ, nàng cũng hiểu bọn họ chẳng còn đường sống. Dẫu vậy, nàng vẫn nhận ra điều khác lạ: trên gáy các thi thể dường như có vết xăm hình trăng mà chẳng phải trăng, hình sao mà chẳng phải sao. Thế nhưng ngọn lửa nhanh chóng nuốt chửng tất cả, mọi thứ bị thiêu rụi không còn dấu tích.
Lúc này, đại hán cầm đầu bước lên chắp tay bẩm: “Lang quân, người chi viện chắc hẳn sắp đến rồi...”
Người kia chỉ bình thản đáp: “Không cần ham chiến nữa, đi thôi.”
Đám đại hán được huấn luyện nghiêm túc, nghe lệnh là lập tức tập hợp, phá cửa viện mà lui ra ngoài.
Người trong phòng kia vì ngọn lửa bất ngờ táp vào khăn che mặt nên khi xoay người rút lui, hắn vô thức ngẩng đầu giật phăng chiếc khăn xuống. Giữa làn mưa mịt mù, từng sợi mưa li ti vẽ nên màn sương mờ ảo, trong đêm tối quả thật khó nhìn rõ diện mạo hắn, huống chi hắn chỉ để lộ nửa bên mặt.
Chỉ có thể mơ hồ thấy được một nam tử tuấn mỹ tựa như bước ra từ bức họa sơn thủy, lông mày đen tựa mực tàu, da trắng ngần như tuyết, sống mũi cao thẳng như được tạc từ ngọc, còn đôi mắt kia lạnh lẽo như sao băng rơi giữa trời đêm. Trong màn mưa đen đặc ấy, ánh nhìn của hắn tuy hờ hững nhưng lại khiến người ta cảm tưởng như bị mực nước thấm vào tận tâm can.