Tạ Chiêu Ninh cụp mắt, ánh nhìn rơi xuống đôi bàn tay vừa nhuộm chu sa của Tạ Chỉ Ninh. Trong khoảnh khắc ấy, ký ức xưa chợt ùa về, khi nàng bị giam trong Tông Chính Tự, đã từng nghe chính miệng Tạ Chỉ Ninh thốt ra những lời như dao cứa vào tim.
“Những chuyện đó vốn không phải ta làm, đều là tỷ cả! Ta chỉ là bất đắc dĩ mà thôi. Nếu ta không chịu giúp, tỷ quyết chẳng tha cho ta! Ta vẫn thường khuyên can tỷ, thế nhưng tỷ nào có chịu nghe. Ta đành phải lén giúp bọn họ... Tỷ lòng dạ độc ác, ngay cả Lâm phu nhân cũng không buông tha, ta thật sự kinh hãi...”
Khi ấy, nàng chỉ có thể bị nhốt trong Tông Chính Tự, chẳng được dịp phân trần nửa lời, đành để mặc Tạ Chỉ Ninh cứ thế gán tội lên vai mình.
Về sau, cuối cùng nàng ta, Tưởng di nương và Tạ Uyển Ninh cũng chen chân vào chốn cao môn, hưởng hết vinh hoa phú quý.
Vậy nên, những nợ nần kiếp trước, nàng đều phải tính cho rõ ràng với Tạ Chỉ Ninh.
Nàng nắm tay Tạ Chỉ Ninh, khẽ nói: “Muội đã đối đãi với ta như thế, ta thật sự cảm kích chẳng hết.”
Tạ Chiêu Ninh rời khỏi Bạch Cừ Viện, Hồng Loa dìu lấy nàng, vội vàng nhỏ giọng hỏi: “Nương tử, ý của ngài là gì... Ngài thực sự muốn ra tay với Tạ Uyển Ninh sao! Nay chúng ta vốn đã nguy ngập, chuyện tiểu ngọc bình còn chưa sáng tỏ, nếu ngài thật sự ra tay, e là chẳng còn đường xoay chuyển nữa!”
Hồng Loa tuy thủ đoạn cay độc, nhưng tuổi vẫn còn nhỏ, chưa nhìn thấu hết ý tứ trong lòng chủ tử, thấy đại nương tử còn mỉm cười, nàng ta càng thêm hoảng hốt, ngỡ rằng nương tử đã nóng ruột đến mức bất chấp thủ đoạn.
Nghĩ tới nghĩ lui, nàng ta cắn răng, như liều mạng mà nói: “Dẫu ngài thật sự muốn ra tay, vẫn còn nô tỳ đây! Nô tỳ sẽ lập tức lẻn vào viện của Tạ Uyển Ninh, hạ độc trong đồ ăn thức uống, kết liễu nàng ta, ngày sau quyết chẳng để nàng ta quấy rầy nương tử nữa... Xin ngài chớ tự làm bẩn tay mình!”
Tạ Chiêu Ninh lại mỉm cười, cảm thấy ý nghĩ ấy thật ngây thơ, Tạ Uyển Ninh vốn là kẻ tâm tư cực kỳ kín đáo, bên người lại có nhân vật lợi hại che chở, Hồng Loa dù có liều cả mạng cũng chẳng thể thành công. Huống chi, nàng tuyệt sẽ không để bất cứ ai bên cạnh phải vì mình mà hi sinh mạng sống.
Nàng khẽ bảo: “Đừng vội, ngươi cứ chờ mà xem.” Nghĩ một chút, nàng lại dặn: “Trong giai đoạn nhiều chuyện rối ren, ngươi nhất định phải tìm người trông chừng kỹ mọi việc xảy ra bên cạnh ta, tuyệt đối không được để truyền đến tai tổ mẫu!”
Nàng đã chuẩn bị làm một việc lớn, quyết chẳng để người khác nhân cơ hội châm ngòi khiến tổ mẫu bị kích động.
Hồng Loa gật đầu: “Xin nương tử yên tâm!”
Đợi đến khi thánh chỉ ban thưởng cho Tạ Thừa Nghĩa chính thức được ban xuống, trong nhà mới thật sự trở nên náo nhiệt. Bạn học đồng môn năm xưa của Tạ Thừa Nghĩa lần lượt đến chúc mừng, đồng liêu của cha ông cũng gửi thiệp đến bái chúc. Phụ thân còn tự tay viết vài tấm thiệp mời gửi cho mấy gia tộc quen thân, chuẩn bị tổ chức một buổi đua ngựa tại nhà, các gia đình đều có thể mang ngựa của mình đến tham dự.
So với hội đánh cầu thì hội đua ngựa chỉ là bớt đi phần đánh cầu, nên không khí cũng nhẹ nhàng, thoải mái hơn. Vì vậy, các cô gái trong nhà cũng chuẩn bị kỹ lưỡng, ai nấy đều muốn tham gia thật tốt.
Hai ngày nay, Tạ Chiêu Ninh đến chỗ của Khương thị để học tính toán bằng bàn tính. Khương thị nhìn dáng vẻ của nàng thì lại đặc biệt lo lắng, nhưng Tạ Chiêu Ninh chỉ chăm chú học bàn tính, càng khiến Khương thị thêm bất an, bèn dặn dò: “... Nếu có chuyện gì, nhất định phải nói với mẫu thân.”
Tạ Chiêu Ninh chỉ khẽ gật đầu, nhưng lại chẳng nói gì thêm, khiến Khương thị cũng không biết làm sao.
Khương thị cả ngày ăn không ngon, ngủ không yên. Thấy vậy, Tạ Chiêu Ninh còn chuẩn bị canh bồi bổ mang đến cho bà ấy. Khương thị nhìn nàng mà sốt ruột đến trợn mắt, cảm thấy nàng hoàn toàn không nắm được trọng điểm, lúc này mà còn lo canh bổ sao! Nhưng dù vậy, bà ấy cũng không thể nói rõ với Chiêu Ninh chuyện ẩn giấu đằng sau.
Còn Tạ Chiêu Ninh cũng cảm nhận được rằng, mỗi lần đến thỉnh an phụ thân, ánh mắt của ông đã không còn thân thiết, hiền từ như trước, mà xen lẫn sự nghi ngờ.
Nàng hiểu rõ, phụ thân hẳn là không tin lời mình nói, có lẽ ông thậm chí đã tìm ra bằng chứng chứng minh mọi chuyện đều do nàng làm, chỉ là đang cho nàng thời gian, hy vọng nàng tự thú. Thế nhưng nàng vẫn giữ im lặng, khiến ánh mắt của ông càng lúc càng lạnh nhạt, dường như đã tin chắc tất cả đều là do nàng.