Tạ Chiêu Ninh khẽ cười nói: “Điều thứ hai là cho dù ta đứng ra biện giải, chẳng qua cũng chỉ để rửa sạch tội danh của mình, đó là hạ sách, mãi mãi chỉ ở trong thế bị động của các nàng. Ta vốn còn có cách khác khiến các nàng vĩnh viễn không thể nổi gió dậy sóng nữa. Bởi vậy ngươi hãy quay về trước, cùng Hàm Nguyệt chăm sóc mẫu thân thật yên ổn, không cần lo lắng cho ta, chỉ cần giữ gìn bản thân cho tốt là được.”
Hàm Sương ngẩn ngơ nhìn nàng, dường như đây là lần đầu tiên nàng ta nghiêm túc nhìn vị đại nương tử. Trước kia, nàng ta và Hàm Nguyệt nhìn nàng, tuy có gần gũi thương xót nhưng cũng biết trong nhà này nàng vốn hoang mang lạc lối, tựa như con thú nhỏ mới sinh, đứng giữa cảnh ngập tràn hiểm trá, hoàn toàn không biết nên làm sao, bởi vậy mới liều lĩnh xông pha, để rồi thương tích đầy mình. Các nàng chỉ là tỳ nữ, chỉ có thể khuyên nhủ Khương thị, thế nhưng bên cạnh Khương thị lại còn có Xuân Cảnh, Xuân Cảnh là tỳ nữ chưởng sự, địa vị cao hơn các nàng một bậc, nhiều việc các nàng cũng đành bất lực. Thế nhưng chẳng hiểu vì sao, lúc này nàng ta nhìn vị đại nương tử này lại cảm thấy nàng bình thản ung dung, hơn nữa từ tận cốt tủy toát ra một nét kiêu hãnh không khuất phục.
Tựa như các nàng có thể tin tưởng nàng, lại tựa như nàng có thể che chở cho các nàng.
Không biết vì sao, khóe mắt nàng ta bất giác ươn ướt. Nàng ta khẽ gật đầu, nói: “Được, đại nương tử, ta nghe theo ngài.”
Ngay lúc ấy, Hồng Loa phong trần vội vã từ ngoài trở về, vừa bước vào đã thấy Hàm Sương ở đó, trong lòng thoáng chút kinh ngạc. Thế nhưng đại nương tử từng dặn, Hàm Sương và Hàm Nguyệt đều là người đáng tin cậy, cứ coi như người một nhà mà đối đãi.
Bởi thế Hồng Loa không nghĩ ngợi nhiều, lập tức chạy thẳng đến trước mặt Tạ Chiêu Ninh, rồi cúi người ghé vào tai nàng, khẽ nói: “Đại nương tử, thứ ngài muốn... đã xong rồi!”
Tạ Chiêu Ninh nghe vậy, trong mắt khẽ lóe sáng, ngay sau đó khóe môi chậm rãi nở nụ cười.
Đêm mát như nước, Tạ Chỉ Ninh đang ở Bạch Cừ Viện dùng hoa móng tay để nhuộm móng.
Nàng ta thích nhuộm móng nhạt, chỉ vương chút đỏ hồng, không nổi bật cũng chẳng phô trương, nàng ta biết mình không xinh đẹp bằng hai tỷ tỷ nên mới dồn tâm tư vào những điều nhỏ nhặt này. Nước da nàng ta không phải trắng mịn tuyệt mỹ, bởi vậy chẳng hợp sắc đỏ rực rỡ, nhưng màu hồng phơn phớt này lại càng làm móng tay thêm sáng bóng.
Tỳ nữ thân cận Bạch Hành ở bên cạnh khen ngợi: “Nương tử nhuộm móng thế này trông thật đẹp mắt!”
Tạ Chỉ Ninh mỉm cười: “Là di nương dạy ta nhuộm như vậy!” Nói xong, sắc mặt nàng ta thoáng lộ vẻ hoài niệm: “Di nương đã đi hơn hai tháng rồi, hẳn cũng nên trở về thôi.”
Từ thuở nhỏ nàng ta đã được nuôi bên cạnh Tưởng di nương, tình nghĩa sâu nặng, Tưởng di nương là người vô cùng nhàn nhã, cầm nghệ, điểm trà, chải chuốt đều hết sức tinh thông. Bà ta biết tư chất của con gái không phải tốt nhất, thế nên cũng tận tâm dạy nàng ta cách sửa sang cho đẹp đẽ, dạy nàng ta làm thế nào để nổi bật ưu điểm, khi bước ra ngoài người khác cũng sẽ khen một tiếng thanh tú khả ái. Nàng ta tuy không thừa hưởng nhan sắc của Tưởng di nương, thế nhưng lại nối tiếp được sở thích của bà ta.
Bạch Hành tháo dải lụa băng nơi tay nàng ta rồi nói: “Di nương tuy chưa về, nhưng mấy ngày trước đã gửi về một bộ trâm vàng chạm Đông châu, nói rằng ngài chỉ còn một năm nữa là tới tuổi cài trâm, để dành đến lúc đó có thể cài lên tóc.”
Tạ Chỉ Ninh vừa nghĩ tới di nương thì trong mắt ánh lên ý cười, nàng ta nói: “Di nương tuy ở ngoài, lòng dạ vẫn nhớ thương ta.” Rồi nàng ta thì thầm: “Chỉ tiếc là ta vẫn chưa xử lý xong việc di nương giao phó trước lúc đi.”
Bạch Hành đáp: “Ngài cũng chớ vội, hiện giờ chẳng phải ngài đang dần xử trí đó sao, chờ đến khi di nương trở về, ắt có thể nhận được lễ tặng từ tay ngài.”
Nghe vậy, Tạ Chỉ Ninh cũng phấn chấn tinh thần, trong lòng thầm nghĩ ngày sau nhất định sẽ đem đến cho di nương một niềm vui bất ngờ.
Nàng ta biết mình tài mạo đều không xuất sắc, phụ mẫu cũng chẳng để tâm, cả thiên hạ chỉ có di nương là thương nàng ta nhất, nhưng di nương lại rất nghiêm khắc, muốn được bà ta để mắt thì nàng ta phải cố làm mọi việc theo ý bà ta. Có lúc nghĩ lại thấy lòng mờ mịt, nàng ta thậm chí cảm thấy di nương còn coi trọng mình hơn cả Uyển Ninh tỷ tỷ. Thế nhưng di nương từng nói, chỉ khi nàng ta và Uyển Ninh tỷ tỷ cùng chung một lòng, mới có thể đoạt được thứ mình mong muốn. Nghĩ đến Uyển Ninh tỷ tỷ ngày thường đối đãi chẳng tệ, lại có tình nghĩa cùng lớn lên, nàng ta tự nhiên cũng hết lòng giúp Tạ Uyển Ninh giành lấy điều Tạ Uyển Ninh khao khát.