Tạ Chiêu Ninh thấy lòng mềm lại, khẽ đưa tay vuốt mái tóc mai trên trán nàng ấy rồi mới để cô cô dắt đi, nhưng khi ấy, nàng lại thoáng cảm thấy rèm xe lay nhẹ, như có một ánh mắt từ bên trong lặng lẽ dõi theo mình.
Lúc này nàng và Thanh Ổ mới rời khỏi trường cúc. Con đường lát đá xanh rộng rãi nối liền trường cúc với hậu viện Tạ gia Đông Tú, chỉ vài bước chân là đến Bán Pha đình, Thanh Ổ vẫn còn phấn khích sau trận đánh cầu vừa rồi, cúc pháp của nàng ta cũng không tệ, nên hăng hái bàn luận với chủ nhân xem chiêu thức có chỗ nào cần chỉnh, thậm chí hai người còn hẹn ngày khác sẽ cùng Hồng Loa ra ngoài thành, ba người lại cùng nhau đánh cúc một trận.
Ngay khi ấy, sau lưng vang lên một giọng nói: “Nương tử, xin dừng bước.”
Tạ Chiêu Ninh quay đầu lại, chỉ thấy trời đã vào buổi hoàng hôn xuân, khắp nơi phủ trong ánh tà dương nhàn nhạt, bên ngoài Bán Pha đình có một gốc hạnh hoa nghiêng bóng, dưới gốc cây ấy là chàng thanh niên áo vải mà nàng thoáng gặp trước đó, đang ngồi xổm cúi đầu không biết làm gì.
Thấy nàng, hắn đứng dậy vươn vai.
Ban nãy hắn vẫn ngồi nên không nhìn rõ, giờ đứng lên mới thấy thân hình hắn cao lớn, dáng người thẳng tắp mà ung dung, dung mạo lại tuấn mỹ khác thường, mày dài chạm tóc mai, đôi mắt phượng sáng trong. Khi hắn thong thả bước tới, gió xuân lướt qua làm vạt áo khẽ bay, động tác nhẹ nhàng như hạc trắng giữa mây. Trong khoảnh khắc ấy, Tạ Chiêu Ninh bỗng cảm thấy khí chất của hắn thật siêu phàm, dường như chẳng thuộc về cõi trần.
Ngay sau đó, hắn lên tiếng, giọng nói ôn hòa mà trầm tĩnh: “Ta thấy gần đây nương tử e có điềm huyết quang, đây là bùa trừ tà ta tự tay vẽ, coi như để tạ ơn nương tử đã ban cho ta quả anh đào hôm trước. Nay xin gửi lại nương tử.”
Dứt lời, hắn đưa tay ra.
Trong lòng bàn tay trắng ngần, thon dài, quả nhiên là một lá bùa vàng gấp thành hình tam giác. Trên mặt bùa có hàng chữ viết rõ ràng: “Thái Thượng Lão Quân, cấp cấp như luật lệnh, trừ tà trảm yêu trừ ma.”
Tạ Chiêu Ninh: “...”
Người này rốt cuộc là ai?
Nàng căn bản không hề có điềm huyết quang nào, cần gì lá bùa trừ tà kia! Hắn rõ ràng bề ngoài như một thư sinh, cớ sao lại vẽ bùa chú thế này?
Nàng đang muốn mở miệng từ chối, bỗng bên cạnh vang lên một tiếng gọi: “Tứ thúc, sao người lại ở đây?”
Tạ Chiêu Ninh ngoảnh lại nhìn, chỉ thấy người tới chính là vị tam lang quân phủ Định Quốc Công vừa rồi được mọi người vây quanh, sau lưng hắn ta có hai tên tùy tùng theo hầu, hắn ta vừa cười vừa đi tới, ánh mắt lại mang mấy phần nghi hoặc. Khi nhìn sang Tạ Chiêu Ninh, ánh mắt ấy càng dừng lại lâu hơn. Ngay cả lúc nàng ở trường cúc giành được giải nhất, hắn ta cũng chưa từng nhìn nàng nghiêm túc đến thế, giờ phút này ánh mắt kia lại giống như đang dò xét, chẳng hiểu vì sao nàng lại có thể đứng cạnh chàng thanh niên kia: “Đó chẳng phải Tạ đại nương tử sao?”
Tạ Chiêu Ninh nghe thấy hắn ta gọi người trước mặt là tứ thúc, trong lòng cũng chấn động, không thể tin được mà nhìn lại, người thanh niên thoạt trông như một thư sinh nghèo, bên hông lại lủng lẳng một chiếc la bàn. Nếu đã khiến tam lang quân gọi một tiếng tứ thúc thì hẳn phải thuộc về chi chính của Cố gia, hơn nữa bối phận còn cao hơn hắn ta.
Tứ thúc... tuyệt đối nguy hiểm...
Tạ Chiêu Ninh bất giác lùi một bước.
Nàng đã biết rõ người thanh niên kỳ lạ này là ai rồi!
Năm đó, khi nàng xưng danh “độc hậu Biện Kinh”, dẫu có tiếng tàn độc, nhưng dù sao cũng chỉ là một phụ nhân, sức tàn phá hữu hạn. Thế nhưng khi ấy, trong Biện Kinh lại tồn tại một kẻ ác tuyệt thế, hắn từng trong cảnh gia tộc bị diệt mà vung đao giết cả ruột thịt, tàn sát cả nhà mẹ đẻ. Về sau thay tân quân tru di mười tộc, diệt Tây Hạ, người đời xưng rằng: “Mười điện Diêm La cũng phải cúi đầu trước hắn.” Hắn là kẻ hung tuyệt nhân tâm, tên tuổi vang dội, đủ để trẻ con trong thành nghe thấy đều nín khóc ngay, đến cả Triệu Cẩn, cũng chẳng thể làm gì được hắn.
Thuở ấy khắp thành Biện Kinh, hễ nhắc đến Tạ Chiêu Ninh, thiên hạ có thể mắng chửi ba ngày ba đêm không dứt, thế nhưng hễ nhắc đến hắn, ai nấy đều câm như hến, run sợ chẳng dám thở mạnh.
Hắn chính là thế tử của Định Quốc Công, về sau là Bắc Lệ Vương khát máu tàn bạo.
Thế nhưng Tạ Chiêu Ninh vẫn còn nhớ rõ, hắn từng mang một cái tên hết sức nhã nhặn.
Cố Tư Hạc.
Cố Tư Hạc thấy Tạ Chiêu Ninh sau khi nghe lời của Cố tam lang quân, lại lùi về phía sau một bước, bèn hơi nheo mắt.
Sau đó hắn nhàn nhạt nói: “A Tầm, con đến rồi?”
Rồi đưa tay chỉ Tạ Chiêu Ninh, bảo: “Vừa rồi nhờ vị nương tử này tặng cho ta ít anh đào, ta cũng muốn tặng lại nàng ta một món thôi.”