Hồng Loa vội dập đầu thưa: “Xin nương tử yên tâm, nô tỳ lập tức đi quỳ!”
Tạ Chiêu Ninh lại không thể biết, rốt cuộc nàng ta đã thật sự hiểu thấu hay chỉ là tạm thời nhận sai trước mặt nàng mà thôi, lúc này cũng chỉ đành tạm coi như vậy.
“Ngoài ra, các ngươi hãy nhớ kỹ.” Tạ Chiêu Ninh chậm rãi cất lời, giọng điệu nhẹ mà rõ ràng: “Sau này bất luận Tạ Chỉ Ninh nói điều gì, các ngươi tuyệt đối không được tin, một chữ cũng không nghe, những việc khác thì cứ làm như thường, đừng để nàng ta nhìn ra sơ hở.”
Hồng Loa và Thanh Ổ đều kinh ngạc nhìn nàng, bởi lẽ trước kia Tạ Chiêu Ninh gần như đối xử hết lòng hết dạ với Tạ Chỉ Ninh, lời nào cũng nghe theo, thế nhưng từ những lời vừa rồi của Tạ Chiêu Ninh, dường như các nàng đã mơ hồ nghĩ tới điều gì khiến người ta run sợ. Trên nét mặt Tạ Chiêu Ninh lại không hề lộ ra chút khác thường nào, tựa như chỉ là lời nói bình thường không đáng để lưu tâm.
Thanh Ổ bất giác nhớ đến dáng vẻ bình tĩnh lạ thường của đại nương tử khi ở Chính Đường lúc nãy.
Ngay lúc ấy, ngoài cửa vang lên giọng thông truyền, thì ra là Tạ Chỉ Ninh đến thăm nàng.
Khóe môi Tạ Chiêu Ninh khẽ nhếch, quả nhiên nàng đã đoán được Tạ Chỉ Ninh sẽ tới.
Nàng dặn hai người: “Ta biết trong lòng các ngươi còn nhiều thắc mắc, lúc này chưa cần hỏi, cứ tự mình nghĩ kỹ lại. Thanh Ổ, ngươi truyền lệnh khắp viện, sau này nếu có kẻ nào ở ngoài gây chuyện hay ức hiếp kẻ yếu, đều xử hai mươi trượng, tuyệt đối không dung tha.”
Thanh Ổ và Hồng Loa vâng dạ lui xuống. Tạ Chiêu Ninh chậm rãi đứng dậy, tự tay tắt bớt hai ngọn nến trong phòng rồi mới sai người cho Tạ Chỉ Ninh vào.
Chẳng bao lâu, Tạ Chỉ Ninh dẫn theo nha hoàn thân cận là Bạch Hành bước vào. Vừa vào phòng đã thấy Tạ Chiêu Ninh ngồi bên chiếc bàn nhỏ, trong phòng chỉ thắp một ngọn đèn, nàng quay lưng lại nên không rõ gương mặt.
Tạ Chỉ Ninh vội tiến lên: “Tỷ tỷ, sao trong phòng lại tối thế này!” Rồi nàng ta đặt một hộp thức ăn lên bàn, dịu giọng nói: “Ta nấu món canh dạ dày thái sợi ba màu mà tỷ tỷ thích nhất đây, hôm nay tỷ tỷ chịu ấm ức, chỉ mong tỷ uống rồi có thể vui hơn đôi chút.”
Tạ Chiêu Ninh ngồi yên một thoáng, trong lòng nhớ lại dáng vẻ thuở xưa mỗi khi đối diện với Tạ Chỉ Ninh. Trong nhà, mẫu thân luôn hiểu lầm nàng, phụ thân lại chẳng tin tưởng nàng, khi ấy chỉ có Tạ Chỉ Ninh luôn dịu dàng bên cạnh nàng, Tạ Chiêu Ninh tự nhiên xem nàng ta như ruột thịt. Nay chỉ e cảnh vẫn còn mà lòng người đã khác, nếu để lộ sơ hở ắt Tạ Chỉ Ninh sẽ nhận ra, đợi điều chỉnh lại cảm xúc, Tạ Chiêu Ninh mới cất giọng: “Vẫn là muội đối đãi với ta tốt nhất.”
Tạ Chỉ Ninh sai Bạch Hành đi thắp nến, chỉ thấy ngay cả Bạch Hành cũng quen thuộc với gian phòng này, chẳng mấy chốc đã tìm được nến rồi thắp sáng, sau đó lui ra.
Tạ Chỉ Ninh dịu dàng hỏi: “Vừa rồi ta nghe ở ngoài cửa hình như tỷ tỷ phạt Hồng Loa, không biết nàng ta phạm lỗi gì mà khiến tỷ tức giận?”
Tạ Chiêu Ninh đáp: “Trong lòng ta vốn không vui, nàng ta lại cứ tới gần nên ta nổi giận thôi.”
“Chắc tỷ tỷ vẫn còn đau lòng vì chuyện ở Chính Đường.” Tạ Chỉ Ninh ngồi xuống, tự mình mở giỏ thức ăn, múc một bát canh nóng, đựng vào chén sứ trắng mỏng nhẹ của Định Dao, khẽ thở dài nói: “Tạ Minh San đối xử vô lễ với tỷ tỷ như vậy, ta cũng giận thay cho tỷ. Nào, tỷ tỷ uống chén canh này đi, chắc sẽ thấy dễ chịu hơn.”
Tạ Chiêu Ninh đưa tay đón lấy, ngắm nhìn bát canh nấu vừa vặn thơm ngon.
Tạ Chỉ Ninh tuy nhỏ tuổi hơn nàng và Tạ Uyển Ninh, thế nhưng sự quan tâm dành cho nàng lại luôn chu đáo, tinh tế. Nàng bị phạt, Tạ Chỉ Ninh lại biết mang món ăn nàng thích nhất đến đây. Kiếp trước, tuy là trưởng nữ đích xuất của Tạ gia, nhưng ngoài vài tỳ nữ hầu hạ, nàng vẫn luôn cảm thấy chẳng ai yêu mến mình, bởi vậy mới trở nên ngông cuồng ương ngạnh. Nhưng làm sao nàng không xúc động trước sự dịu dàng này của Tạ Chỉ Ninh? Bởi vậy về sau, chỉ cần Tạ Chỉ Ninh rơi lệ, nói muốn thứ gì là nàng lập từng dùng mọi cách tìm về, cho dù trên tay phải dính máu tươi.
Đến tận khi nàng bị giam trong ngục của Tông Chính Tự, nghe tin chính Tạ Chỉ Ninh là kẻ đầu tiên tố cáo mình, khóc lóc biện bạch rằng bản thân bị ép buộc, nếu không phải nàng ta khuyên can thì mình sẽ còn làm nhiều điều ác hơn nữa... khi ấy nàng mới thấu tận tâm can nỗi đau xé ruột.
Nàng nhất quyết muốn gặp Tạ Chỉ Ninh một lần, thế nhưng chờ đợi mãi cuối cùng lại chỉ thấy Tạ Uyển Ninh bước vào.