Mẫu thân muốn tự mình quản lý hiệu thuốc, nên tất nhiên không đặt ở bên ngoài. Dược Viên này chính là nơi bà ấy thường xử lý công việc hằng ngày, nơi ấy được xây rộng rãi, trong sân đặt nhiều giá gỗ xếp ngay ngắn, trên giá là những chiếc nia lớn chứa đầy dược liệu quý được vận chuyển từ khắp nơi về, mỗi ngày mẫu thân đều ở đây biện dược, chỉ khi thuốc đạt đủ tiêu chuẩn bà ấy mới gật đầu cho phép xuất kho.
Trong sân, mấy người hầu đang tất bật qua lại giữa các giá thuốc, phân loại dược liệu, thấy một nương tử mặc áo khoác dài màu thanh nhạt, dung mạo thanh khiết tựa sương mù đầu núi, làn da trắng mịn như ngọc, khí chất đoan trang mà lạnh nhạt, được vài nha hoàn và bà tử vây quanh, ai nấy đều nhận ra là đại nương tử, bèn đồng loạt khom mình thỉnh an.
Tạ Chiêu Ninh khẽ gật đầu, ý bảo mọi người đứng dậy. Lúc này, một chưởng quỹ mặc áo lụa màu trầm hương, thân hình gầy gò, hai chòm râu bạc phất phơ, vội vàng bước tới, thỉnh an nàng rồi cung kính nói: “... Đại nương tử, hai mươi rương thuốc viên trị thương mà phu nhân đã chuẩn bị để gửi đến Phượng Tường Phủ, hiện đều đã hoàn tất, chỉ còn chờ ngày khởi hành. Còn hai mươi rương dược liệu khác do Tưởng di nương phụ trách cũng đã tề chỉnh, nhưng ngài ấy nói phải đợi người đích thân kiểm tra từng món rồi mới có thể cho phép xuất phát.”
Lúc này, Tưởng di nương được đám nô tỳ vây quanh, từ trong nhà ung dung bước ra. Nụ cười trên môi bà ta dịu dàng mà đoan trang, giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Đại nương tử vạn an, mọi đồ đạc ta đều đã chuẩn bị xong, không biết đại nương tử có muốn xem qua lần nữa không?”
Tưởng di nương dung mạo nhã nhặn, lời nói đúng mực, nụ cười thỏa đáng, quả thật là người tâm tính trầm ổn. Quả nhiên, kiếp trước bà ta ẩn mình trong phủ suốt nhiều năm, dù mẫu thân không ưa, cũng chưa từng sinh nghi, ngay cả Tạ Chiêu Ninh khi ấy vốn chẳng hay biết gì về tình hình trong nhà, lại càng chưa từng nghĩ bà ta có điều gian trá.
Giờ đây, khi nhớ đến bí mật kia, trong lòng Tạ Chiêu Ninh dấy lên một nỗi nghi hoặc sâu sắc, người có thể ra tay với mẫu thân tất nhiên chỉ có Tưởng di nương. Bạch cô cô từng nói trong phủ có một bí mật bị che giấu, nhất định có liên quan đến bà ta. Rốt cuộc đó là bí mật gì, mà khiến Tưởng di nương nhẫn tâm ra tay sát hại mẫu thân như thế?
Tưởng di nương đích thân chuẩn bị thuốc, dĩ nhiên sẽ không để trong đó có điều sơ hở. Tạ Chiêu Ninh hiểu rõ điều ấy nhưng vẫn giữ nụ cười mỉm, khẽ gật đầu với Thanh Ổ và Hồng Loa đang đứng phía sau, ra hiệu cho hai người đi kiểm tra hai mươi rương dược liệu đã chuẩn bị sẵn trong sân.
Đợi hai người kiểm tra xong xuôi, Tưởng di nương mới nở nụ cười hài lòng: “Đã để đại nương tử xem qua, ta cũng yên tâm rồi.” Giọng bà ta dừng một chút, lại nhẹ nhàng nói thêm: “À, đúng rồi. Sổ sách thuốc viên và dược liệu chuyển ra tiền tuyến lần này, không biết đại nương tử có muốn ta xem qua giúp một chút không...”
Tạ Chiêu Ninh khẽ cười: “Di nương đã cùng quản lý, cần gì phải xem tổng sổ nữa.”
Ánh mắt Tưởng di nương khẽ lay động, rồi lại tươi cười hiền hòa: “Đại nương tử nói phải lắm, mọi việc trong phủ đều lấy lời đại nương tử làm chuẩn. Ngày mai là lễ cập kê của Minh San nương tử, thiếp thân chỉ cần làm tốt phận sự của mình là được.”
Thế nhưng Tạ Chiêu Ninh lại nhìn thấy trong ánh mắt dịu dàng ấy lóe lên một chút khinh miệt, như gợn sóng trên mặt hồ, thoáng qua rồi biến mất.
Nàng càng thêm trầm tĩnh, vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt ẩn chứa sự kiêu hãnh thản nhiên.
Đúng lúc ấy, một chưởng quỹ vội vã chạy vào, hành lễ với cả hai người rồi bẩm: “Thỉnh đại nương tử vạn an, thỉnh di nương vạn an. Quan phủ vừa hạ lệnh, yêu cầu lập tức vận chuyển thuốc viên và dược liệu ra tiền tuyến. Bên kia đang giục gấp, nói rằng quân doanh đang cần số thuốc này để cứu người!”
Tạ Chiêu Ninh gật đầu, ra hiệu cho chưởng quỹ trước đó, người kia lập tức gọi toàn bộ phu dịch trong sân nhanh chóng hành động, lần lượt khiêng từng rương dược liệu lên xe ngựa. Nàng lặng lẽ nhìn những rương thuốc nối tiếp nhau được chuyển đi, trong lòng chợt dấy lên một dự cảm bất an, dường như trong đó có điều gì mờ ám.
Nàng liếc nhanh về phía Tưởng di nương, chỉ thấy trên gương mặt kia vẫn là nụ cười ôn hòa như nước, nhưng trong lòng nàng lại đột nhiên tỏ ra cảnh giác tột độ.
Đêm đầu hạ tĩnh lặng như nước, sao giăng đầy trời, trong Bạch Cừ Viện vang lên tiếng dế râm ran không dứt.
Từ ngày Tưởng di nương dọn ra ở riêng, Tạ Huyên đã lâu không đặt chân đến nơi này.
Đêm nay, sau khi kết thúc công vụ nặng nề, ông trước tiên ghé thăm Khương thị, thấy bệnh tình của bà ấy đã thuyên giảm, ông mới thong thả đến Bạch Cừ Viện.