Chu thị đang được xoa bóp, cơn đau dịu lại, nét mặt lại đầy kiêu hãnh: “Đó là lẽ đương nhiên, ta hiểu con bé rất rõ, Man Man chỉ hơi bướng bỉnh, nhưng chắc chắn chưa từng có tấm lòng xấu.”
Tạ Chiêu Ninh úp mặt vào ngực tổ mẫu, nước mắt thấm ướt cả y phục của bà.
Người ngoài hận chẳng thể đẩy nàng xuống mười tám tầng địa ngục, chỉ riêng tổ mẫu một lòng tin tưởng nàng, một tổ mẫu hiền từ như vậy, nàng lại càng không thể để kẻ khác làm nhục bà, tổ mẫu che chở nàng thì những lời dơ bẩn vấy lên thân nàng cũng sẽ liên lụy đến thanh danh của tổ mẫu. Sau này bệnh tim của tổ mẫu thêm trầm trọng, chẳng phải cũng vì danh tiếng của nàng mà ra ư?
Chẳng bao lâu, y lang đã tới xem bệnh, đây vốn là bệnh cũ nên y lang châm hai mũi kim để bà thấy dễ chịu, sau đó y lang nghiêm giọng dặn: “Bệnh của lão phu nhân cần tĩnh dưỡng, tuyệt đối không được để ngài ấy lo lắng, cũng không nên đi lại, nhất định phải giữ cho tâm trạng vui vẻ thoải mái, chỉ như vậy mới có thể kéo dài tuổi thọ. Nếu lại tức giận... thì e rằng chẳng ích gì cho mệnh số cả!”
Tạ Chiêu Ninh đã sớm dự liệu đến những lời này, cũng chẳng khác mấy so với kiếp trước nàng biết. Nàng khẽ nói với tổ mẫu: “Để con ở lại đây bầu bạn với người nhé.”
Chu thị lại lắc đầu từ chối: “Con trở về nghỉ ngơi cho tốt... hôm nay con cũng đã mệt rồi, nghe lời tổ mẫu đi. Phụ mẫu con nhận được tin, đang trên đường trở về.”
Tạ Chiêu Ninh hít một hơi sâu, bởi vì nàng còn nhiều việc phải làm, quả thật không thể ở lâu bên tổ mẫu, ngày mai lại đến thăm cũng được. Vì vậy nàng nắm chặt tay tổ mẫu rồi đứng dậy rời khỏi phòng.
Mai cô cô tiễn nàng ra tận cửa, Tạ Chiêu Ninh khẽ dặn: “Phiền cô cô để tâm nhiều đến sức khỏe của tổ mẫu, ngoài ra trong nhà có việc gì xin cô cô tìm đến ta, chớ để tổ mẫu phải bận lòng.”
Mai cô cô thấy vẻ mặt của Tạ Chiêu Ninh nghiêm nghị, bèn dịu giọng nói: “Đại nương tử yên tâm, nô tỳ ghi nhớ hết rồi.”
Lúc ấy Tạ Chiêu Ninh mới vơi bớt lo âu, quay bước về hướng Cẩm Tú Đường.
Nàng cùng Thanh Ổ đi trên con đường trở về.
Đêm xuống, lầu gác Tạ gia ẩn mình trong bóng tối, dưới mái hiên các phòng đều treo phong đăng, ánh sáng ấm áp chiếu rọi màn đêm mờ ảo. Từ xa xa, tiếng huyên náo phồn hoa nơi Biện Kinh cũng văng vẳng tới, ở chân trời phía nam dường như còn soi bóng những ngọn đèn ngũ sắc nơi Ngự Phố và Hoan Môn.
Nàng lặng nhìn ánh sáng phản chiếu nơi chân trời, cảm thấy một nỗi lạnh lẽo từ đáy lòng lan ra.
Trái tim từng đập dữ dội nay mới chậm lại, lúc này nàng mới thật sự nhận ra, nàng đã trở về rồi, trở về Biện Kinh phồn thịnh thuở trước, và những người này lại một lần nữa xuất hiện trong đời nàng. Thanh Ổ, tổ mẫu... nàng nhất định có thể đổi thay số mệnh của họ, còn những kẻ ác độc đến cùng, nàng tuyệt đối không cho phép bọn họ đạt được ý đồ, nàng nhất định phải rửa sạch thanh danh, lấy lại sự tín nhiệm của phụ mẫu, không thể để bản thân lại rơi vào vũng bùn.
Nàng có quá nhiều việc cần làm, chỉ là phải tính toán kỹ lưỡng mới được.
Thanh Ổ nói: “Nương tử, bên ngoài gió lạnh, chúng ta vào trong thôi.”
Tạ Chiêu Ninh khẽ đáp rồi cùng Thanh Ổ bước vào cổng nguyệt môn của Cẩm Tú Đường.
Thế nhưng chưa kịp đặt chân vào tiền viện, trong sân đã vang lên tiếng quở trách.
Tạ Chiêu Ninh khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng giơ tay ra hiệu cho Thanh Ổ dừng bước.
“... Bình hoa trong phòng nương tử, là ai đặt vào đó?” Một giọng nữ trẻ tuổi lạnh lùng vang lên: “Sớm đã nói rồi, nương tử tuổi Mão khắc xung với trâu ngựa, trong phòng sao lại bày một chiếc bình vẽ trăm ngựa!”
Lúc ấy, có giọng nói run rẩy của một tiểu nha hoàn cất lên: “Hồng Loa tỷ tỷ, là nương tử nói, bên khóm thu hải đường nếu đặt thêm một chiếc bình hoa thì càng đẹp hơn. Nô tỳ vừa mới đến khố phòng tìm được chiếc bình này, không ngờ lại phạm vào tuổi của nương tử…”
Tỳ nữ tên gọi Hồng Loa lại lạnh lùng cười nói: “Ngươi còn dám đổ lỗi lên người nương tử sao? Nương tử sai ngươi làm việc, ngươi lại làm hời hợt như thế? Ta đã dặn đi dặn lại không biết bao nhiêu lần, trong phòng không được để vật gì xung khắc với tuổi của nương tử, thế mà ngươi coi lời ta như gió thoảng bên tai? Người đâu, kéo xuống dưới hành lang kia, đánh hai mươi trượng, nhớ nhét giẻ vào miệng nó, kẻo nương tử nghe thấy lại xui xẻo!”
Tiểu nha hoàn kia vội khóc lóc van nài: “Hồng Loa tỷ tỷ, xin tỷ tha cho ta lần này! Ta thật sự không cố ý…”
Thế nhưng chẳng ai chịu nghe nàng ta phân trần, chỉ còn lại tiếng ú ớ nghẹn ngào khi miệng bị chặn lại.