Tạ Huyên hít sâu một hơi, cố đè nén nỗi phẫn nộ đang cuộn trào. Chuyện ầm ĩ đến mức này, há có thể bàn luận ở nơi công cộng. Huống chi, lúc này đã gần hết giờ mùi, chính là thời khắc giao thuốc, chậm thêm chút nữa e rằng đã trễ!
Ông lập tức quay lại, ra lệnh cho chưởng quỹ phía sau: “Những dược liệu này có vấn đề, ngươi mau đi chuẩn bị thêm. Phần dược liệu dự phòng đã sẵn chưa?”
Chưởng quỹ vội đáp, giọng có chút run: “Đã chuẩn bị đề phòng, đại nương tử sớm có dặn dò, cho nên không cần lo lắng. Chỉ một canh giờ nữa là có thể bù lại toàn bộ!”
Tạ Huyên khẽ gật đầu. Quả nhiên Chiêu Ninh làm việc luôn chu toàn, suy tính tỉ mỉ không sót điều gì.
“Vậy thì được.” Ông nói: “Ngươi lập tức phi ngựa đến cầu Bảo Khang Môn, bẩm báo với tướng sĩ giao nhận rằng Tạ gia sẽ giao thuốc chậm hơn một canh giờ. Đến khi đó, Tạ gia ta sẽ cho người dùng ngựa nhanh đi theo quan đạo vận chuyển lô thuốc còn lại, tuyệt đối không để trễ việc quân.”
Chưởng quỹ lập tức lĩnh mệnh mà đi.
Tạ Chiêu Ninh khẽ rũ mắt, trong lòng dâng lên một tia lạnh lẽo. Nàng tất nhiên sẽ không để những mưu toan trong tối thực sự ảnh hưởng đến việc đưa thuốc ra biên cương.
Tạ Huyên chắp tay hướng về phía Tạ Cảnh, giọng trầm thấp mà cung kính: “Chuyện hỗn loạn trong nhà, khiến bá phụ phải chê cười rồi. Xin bá phụ yên tâm, cháu sẽ đưa bọn họ về ngay, tra xét rõ ràng, xử lý thật thỏa đáng!”
Tạ Cảnh khẽ gật đầu: “Việc này liên quan đến danh dự Tạ gia, hai nhà chúng ta vốn chung huyết thống, sao lại phải phân biệt đối đãi. Chỉ tiếc trong phủ ta còn có yến tiệc, nếu không nhất định sẽ ở lại chứng kiến con xử lý cho xong mới yên lòng. Khi nào mọi việc đã an ổn, con đến nói lại một tiếng với bá phụ là được.”
Tạ Huyên nghiêm giọng đáp: “Con tuân lệnh.”
Tiễn Tạ Cảnh lên xe ngựa xong, ông mới xoay người, sắc mặt lạnh tanh, ánh mắt quét qua đám người còn lại: “Lập tức về phủ!”
Chuyện ngày hôm nay, ông nhất định phải điều tra cho rõ ngọn ngành!
Chính Đường của Du Lâm Tạ gia, lúc này trời đã sập tối. Dưới mái hiên cong vút, những chiếc đèn lụa đỏ được thắp sáng, soi bóng chim chiều mỏi mệt bay về tổ, ánh lửa chập chờn phản chiếu lên từng phiến ngói, khiến không khí càng thêm nặng nề.
Bên trong Chính Đường, tĩnh lặng đến nỗi rơi một cây kim cũng có thể nghe rõ, không một ai dám thở mạnh, ai nấy đều cúi đầu thấp giọng.
Tạ Chiêu Ninh ngẩng đầu nhìn tấm biển treo cao có khắc bốn chữ “Duy Thiện Đức Hinh”. Trong khoảnh khắc ấy, nàng chợt nhớ lại lần trước mình đến nơi này nghe huấn thị, khi đó tiếng xấu đã lan khắp phủ, còn nàng thì chẳng cách nào biện giải.
Ánh mắt nàng khẽ rủ xuống, dừng lại trên thân ảnh Tưởng di nương và Tạ Uyển Ninh đang đứng giữa sảnh. Sắc mặt hai người đều tái nhợt, thần thái hoảng loạn, khiến khóe môi nàng bất giác cong lên một nụ cười lạnh.
Từ đó, ánh mắt nàng chuyển sang người cha – Tạ Huyên, người đang ngồi ở vị trí chủ tọa. Sắc mặt ông tối sầm như nước, đôi bàn tay nắm chặt đến mức gân xanh nổi hằn.
Tạ Huyên làm sao có thể không giận!
Triều đại này tuy không hề khinh rẻ thương nhân, nhưng danh tiếng lại là điều trọng yếu. Hiệu thuốc Tạ thị nổi danh khắp Biện Kinh, là cơ nghiệp trăm năm của Tạ gia, cũng là điểm khiến họ khác biệt với các thế gia khác. Cửa hiệu do phụ thân ông sáng lập, song chính dưới tay Khương thị mà hưng thịnh rực rỡ, chưa từng xảy ra sai sót, càng tích lũy được thanh danh lẫy lừng cho Tạ thị.
Ấy thế mà hôm nay, dược phẩm kém chất lượng lại suýt bị đưa đến biên cương, khiến Tạ gia đứng bên bờ vực ô danh. Nếu không phát hiện kịp, e rằng đã gây họa lớn, liên lụy đến cơ nghiệp tổ tiên gây dựng. Tưởng thị chưa rõ đầu đuôi, lại còn xúi ông ngăn Chiêu Ninh kiểm tra thuốc, để rồi thuốc thật sự có vấn đề, khiến bá phụ cũng tận mắt chứng kiến, mất hết thể diện trước người ngoài!
Tạ Huyên cố kìm cơn giận, giọng trầm đục vang lên trong sảnh yên tĩnh: “Tưởng thị, lô thuốc này rốt cuộc là chuyện gì? Nàng hãy thành thật khai báo cho rõ ràng!”
Tưởng di nương hầu hạ Tạ Huyên đã nhiều năm, thấy vẻ mặt ông như vậy, bà ta nào không biết ông đang vô cùng tức giận. Bà ta khẽ rút khăn tay lau nước mắt, vừa khóc vừa nói: “Lang quân... Thiếp thân thật sự không rõ vì sao lô thuốc hỏng kia lại bị gửi đi. Mấy hôm trước khi kiểm kê dược liệu, thiếp quả thật phát hiện một số thuốc phẩm kém. Thiếp vốn định bẩm báo với đại nương tử, muốn tra rõ xem có chưởng quỹ nào dám lấy hàng dỏm trà trộn vào để tham ô bạc tiền không. Thế nhưng, bởi đại nương tử không cho phép thiếp thân xem tổng sổ, thiếp nghĩ nương tử vốn đã chẳng tin tưởng mình. Huống hồ chiến sự biên cương đang gấp, thiếp chỉ có thể trước hết thu gom thuốc hỏng phát hiện được, cất riêng vào kho, rồi điều động thuốc tốt trong kho phân phối ra ngoài. Lang quân, thiếp thật sự oan uổng, thiếp đã nhận mệnh nương tử trông coi việc giao thuốc, tất nhiên sẽ xử lý chu toàn.”