Tạ Huyên lại nói: “Chiêu Ninh từ Tây Bình Phủ trở về, được cữu cữu yêu chiều quá mức, lại thêm mẫu thân cũng nuông chiều quá mức, bây giờ nàng phải nghiêm khắc quản thúc nó mới phải. Hiện giờ bệnh tình của mẫu thân trở nặng, y lang đã nói không thể chịu thêm một chút kích động nào nữa, tuyệt đối không được để nó gây hoạ, làm hại đến sức khoẻ của tổ mẫu.”
Sở dĩ ông nghiêm khắc với Tạ Chiêu Ninh cũng vì bất đắc dĩ, nữ nhi này vốn chẳng lớn lên bên gối ông, lại được cữu cữu và tổ mẫu cưng chiều, cho nên thường làm ra chuyện xằng bậy. Nếu ông không nghiêm khắc, sớm muộn gì cũng sẽ khiến mẫu thân bị liên lụy, còn hủy hoại cả thanh danh của bà, đó là điều ông quyết không thể dung thứ.
Tạ Huyên nghĩ đến lời y lang đã căn dặn riêng, nếu còn tiếp tục thế này, e rằng ngay cả nửa năm thọ mệnh cũng không còn. Ông nghe mà tim kinh hãi, lập tức sai người bí mật trông giữ Quân An Đường, hạ lệnh rằng sau này bất luận Tạ Chiêu Ninh gây ra trò ngỗ nghịch gì, chịu bao nhiêu trách phạt cũng quyết không được để lộ cho lão thái thái hay biết, chỉ cần để bà yên tâm tĩnh dưỡng. Mà những điều ấy, lão thái thái xưa nay vẫn chẳng hay, bà vốn cả đời không tranh hơn thua.
Đêm qua Tạ Huyên đã nói hết những điều này với Khương thị, bà ấy cũng hiểu rõ mặt lợi mặt hại, bèn đáp: “Chàng yên tâm đi, nữ nhi của ta mà ta không biết quản thúc nó hay sao?”
Trong lòng Tạ Huyên lại nghĩ, nếu nàng thật sự biết quản thì hôm nay đã chẳng bày ra lắm chuyện rắc rối thế này.
“Còn về Chỉ Ninh...” Tạ Huyên ngẫm nghĩ một hồi.
Tuy là dung mạo và tài hoa của Tạ Chỉ Ninh không nổi bật, thế nhưng từ trước tới nay chưa từng gây chuyện, lại rất hòa thuận đối với tỷ muội, Chiêu Ninh tính tình lỗ mãng, mà nàng ta vẫn có thể hoà hoãn, đủ thấy nàng ta vốn ngoan hiền dịu dàng. Bởi vậy Tạ Huyên chỉ dặn: “Thì cứ giáo dục cho tốt là được, nó vốn biết nghe lời, chẳng hay sinh sự, thường ngày ở bên trưởng tỷ khuyên bảo đôi câu, cũng coi như có ích.”
Khương thị lại khẽ hừ một tiếng. Trước đây bà ấy cũng thấy đứa con thứ này ngoan ngoãn, nuôi trong nhà cũng chẳng sao. Thế nhưng sau sự việc hôm nay, bà ấy lại chẳng tin nàng ta vô can. Bà ấy cất giọng: “Ta thì lại thấy có liên quan đến nó, mỗi lần nhìn nó là ta đã chẳng ưa nổi!”
Tạ Huyên im lặng, trong lòng lấy làm khó hiểu. Khương thị ngày thường vốn chẳng để tâm đến Tạ Chỉ Ninh, trong mắt bà ấy chỉ có con ruột và con đích thân dưỡng dạy, vậy mà nay lại nói ra những lời chắc nịch như thế sao?
Tạ Huyên chẳng để tâm đến lời bà ấy nói, mà lại nhớ tới điều Khương thị vừa nói, ông cúi mắt nhìn chiếc lọ sứ nhỏ bằng ngón tay trong tay, trầm ngâm: “Thực ra nàng nói cũng phải, mọi việc không thể cứ che giấu mãi...” Sau đó ông lập tức gọi Lý quản sự thân cận vào, đưa lọ cho ông ta, dặn dò: “Tra cho rõ lai lịch vật này.”
Trong lòng ông vẫn mơ hồ cảm thấy, chuyện này chắc chắn có liên quan đến Tạ Chiêu Ninh, nếu cuối cùng thật sự tra ra được là do nàng làm, lại dùng thủ đoạn độc ác đến mức có thể hủy dung người khác, ông tuyệt đối sẽ không dễ dàng dung thứ.
Lý quản sự cung kính đáp lời, đưa hai tay nhận lấy.
Tạ Chiêu Ninh đi ra khỏi chỗ mẫu thân, nàng không trở về Cẩm Tú Đường mà đi thẳng tới Quân An Đường thăm tổ mẫu.
Hôm qua tổ mẫu phát bệnh, nàng vốn đã rất lo lắng, chỉ là còn phải xử lý chuyện của Tạ Minh San nên chưa kịp đến, nay mọi việc đã tạm ổn, dĩ nhiên nàng phải lập tức chạy đến đây.
Đến cửa, Tạ Chiêu Ninh nhìn thấy hai ni cô đứng gác, nhận ra là người do phụ thân phái đến, khóe môi nàng khẽ nhếch. Phụ thân đã bắt đầu coi trọng bệnh tình của tổ mẫu, e rằng từ nay bất cứ việc gì muốn truyền đến tai tổ mẫu đều phải qua tay hai ni cô này, Tạ Chiêu Ninh hiểu rõ đây cũng chính là cách phụ thân đề phòng nàng. Bởi kiếp trước, sau khi xảy ra chuyện nàng đẩy Tạ Uyển Ninh ngã khỏi lầu gác, phụ thân thậm chí không cho nàng gặp mặt tổ mẫu nữa, lúc này hai ni cô chỉ hành lễ, không hề ngăn cản nàng.
Hôm nay sắc mặt Chu thị có vẻ khá hơn, đang tựa gối trên giường La Hán đọc sách. Nghe thấy tiếng động, bà ngẩng đầu mỉm cười: “Hôm nay là tiết Thanh Minh, sao Man Man lại không đi tế lễ?”
Câu hỏi ấy khiến Tạ Chiêu Ninh bỗng sinh ra cảm giác bình lặng, như thể tổ mẫu vẫn ung dung sống ngoài thế sự.
Nàng đáp: “Tế lễ có gì thú vị, con đến bầu bạn với tổ mẫu mới vui.” Nói rồi, nàng ngồi xuống bên cạnh, ghé mắt nhìn quyển sách trong tay tổ mẫu, thì ra là một quyển Thái Bình Quảng Ký.
Kiếp trước tuy là Tạ Chiêu Ninh ham chơi, thế nhưng vẫn nhận ra loại sách này.