Ánh sáng lóe lên trong mắt nàng, khóe môi khẽ nhếch: “Có khi lại là việc tốt, hãy âm thầm truyền ra ngoài, cứ nói chúng ta đã tìm thấy Bạch Lộ, làm cho giống như tin tức tự rò rỉ vậy.”
Ban đầu Hồng Loa ngơ ngác, nhưng rất nhanh đã hiểu ra, trong mắt bừng sáng, bèn nói: “Nương tử, nô tỳ đi ngay!”
Lúc này, thọ yến của đường tổ mẫu ngày một cận kề.
Bởi lẽ thọ yến của đường tổ mẫu sẽ được cử hành linh đình, nên Tạ gia Du Lâm cũng bận rộn hẳn lên, thân phụ đặc biệt sai một nửa gia nhân quản sự trong phủ đến giúp việc, lại mượn thêm vô số bàn ghế, Khương thị cũng thường lui tới đỡ đần Lâm thị.
Năm ấy ở Biện Kinh, khi tổ chức thọ yến, người ta vẫn có thể mời các ty chuyên lo tiệc rượu đến giúp, thế nhưng đại thọ là việc vui trọng đại, chỉ dựa vào người ngoài thì sao xoay xở cho đủ, nhiều việc vẫn cần chủ nhân tự thân lo liệu.
Vài nương tử trong nhà tất nhiên chỉ phải chuẩn bị y phục trang sức để dự tiệc, ngay cả Tạ Chỉ Ninh cũng bị giáo dưỡng cô cô giữ chặt trong phòng, quyết chí mài giũa cho lộng lẫy rạng ngời mới thôi, Tạ Minh San thì qua lại Tạ phủ mấy lần, bàn bạc với Tạ Uyển Ninh về y phục và châu báu.
Thế nhưng Tạ Chiêu Ninh chẳng mấy hứng thú, nàng chỉ ở bên bầu bạn và trò chuyện với tổ mẫu.
Chu thị biết nàng sắp dự tiệc, bèn gắng gượng chống đỡ thân thể bệnh tật mà hào hứng hẳn lên, bảo Mai cô cô mở chiếc rương cất giữ từ thuở thiếu niên ra, gọi nàng chọn lấy đồ đeo: “Tuy là kiểu dáng mười mấy năm trước, nhưng đều là của quý. Nếu Man Man thích thì cứ lấy ra mà đeo, nếu không vừa ý thì gỡ hạt châu trên ấy xuống, khảm lại mà dùng.”
Mai cô cô tươi cười dẫn hai tỳ nữ đi mang rương đến mở ra, trước mắt Tạ Chiêu Ninh quả nhiên là những món châu ngọc xinh đẹp rực rỡ, trải qua năm tháng mà ánh sáng vẫn long lanh lóa mắt.
Tạ Chiêu Ninh mỉm cười nói: “Tổ mẫu không cần khiêm nhường, những thứ này đều đẹp vô cùng.”
Chu thị vừa chọn lấy trang sức đặt lên người nàng vừa cười: “Man Man nhà ta xinh đẹp như thế, nhất định sẽ gặp được một lang quân như ý trong buổi tiệc này thôi!”
Lang quân như ý ư? Tổ mẫu đúng là quá kỳ vọng rồi. Ở Biện Kinh này, danh tiếng nàng ra sao, tổ mẫu há lại chẳng biết.
Huống chi tình duyên của nàng vốn lắm trắc trở, kiếp trước nàng ôm lòng mong cầu Triệu Cẩn mà chẳng thể với tới, cuối cùng chẳng rõ thế nào lại lạc lối mà gả cho huynh trưởng của hắn. Thật ra, với thân phận của nàng, vốn dĩ không có cơ hội bước vào Thuận Bình Quận Vương phủ. Chỉ nhớ một hôm, đại cữu phụ bí mật bảo là đã định sẵn một mối hôn cực tốt cho nàng. Mãi sau mới biết, người ấy chính là Thuận Bình Quận Vương, còn vì sao hắn ta lại cưới nàng thì nàng chẳng hay.
Chỉ là tuy Thuận Bình Quận Vương cưới nàng, nhưng trong đêm tân hôn cũng chỉ mơ hồ gặp qua một lần, sau đó lại đi biên ải rồi chẳng bao giờ quay lại nữa, thế nên dần dà mối hôn sự này cũng thành trò cười trong mắt thiên hạ.
Tạ Chiêu Ninh mải mê trong dòng ký ức, đến khi bị Chu thị véo nhẹ gương mặt mới bừng tỉnh.
Chu thị cười bảo: “Đi thì cứ đi cho vui vẻ, chớ để tâm đến những lời thiên hạ. Man Man của ta nào có cần để ý, càng phải nhân yến tiệc này mà rửa sạch nỗi nhục ngày trước, để người ta mở to mắt mà xem rốt cuộc con là người thế nào!”
Tạ Chiêu Ninh cũng mỉm cười, khẽ nắm tay Chu thị rồi nói: “Đến khi vào yến tiệc, nếu gặp được món ngon vật lạ, con chắc chắn sẽ mang về cho tổ mẫu nếm thử.”
Chu thị nghe xong mới yên lòng nằm xuống, gương mặt vốn vì bệnh tật mà gầy gò tái nhợt cũng thoáng hiện chút sắc hồng ấm áp.
Đến ngày yến tiệc, trong nhà lại càng thêm rộn rã.
Đúng tiết xuân trời ấm, hôm ấy nắng sáng chan hòa. Ngay từ sớm tinh mơ, Tạ Chiêu Ninh đã bị mấy tỳ nữ lại thêm cả mấy cô cô do Khương thị sai tới, lăng xăng đỡ dậy, sửa soạn y phục trang điểm cho nàng. Chẳng bao lâu sau nàng đã được đưa tới bình phong, ba cô gái cùng nhau ngồi lên xe bò rồi xe nhanh chóng rời cổng lớn Tạ phủ.
Xe bò lắc lư đi khỏi Tạ gia, Tạ Chiêu Ninh vén rèm nhìn ra bên ngoài.
Chỉ thấy đường phố Biện Kinh nhà cửa san sát, mái ngói nối liền, phía xa Phàn Lâu sừng sững, quả thật như lầu son gác tía, cao vút tận mây xanh, Hoan Môn năm màu treo đèn kết hoa rực rỡ, kẻ qua người lại tấp nập khiến nàng nhìn mà sững sờ. Cảnh tượng kiếp trước chưa từng thấy, nay quả nhiên hùng vĩ như thế! Ấy mà cũng chỉ là một góc của Biện Kinh, những nơi khác lại càng chẳng biết sẽ phồn hoa đến mức nào.