Trong số những nương tử thế gia, tài đánh cầu của Tạ Uyển Ninh vốn là hơn hẳn. Lần trước ở Quỳnh Hoa yến của Cao gia cũng từng mở cuộc thi đánh cầu, Tạ Uyển Ninh thắng giải nhất, nhận được một cây trâm quý gắn ngọc tỳ hưu xanh.
Cao Tuyết Diên lại nói: “Tỷ đánh cầu là giỏi nhất, lần trước cũng khiến người người khen ngợi, nếu chỉ vì tránh trưởng tỷ mà không tham gia thì ta mặc kệ tỷ luôn!”
Tạ Uyển Ninh dường như còn do dự, bỗng có một lang quân ở bên cười nói: “Nương tử còn do dự gì nữa, chẳng lẽ nếu ngươi tránh, nàng ta sẽ thực sự đoạt được giải nhất sao!”
Trong sân lại rộ lên tiếng cười, nhiều lang quân vốn từng thấy Tạ Uyển Ninh đánh cầu nên đều hùa vào ủng hộ nàng ta tham dự.
Giữa tiếng cười ồn ào như sóng, Tạ Minh Nhược càng thêm sợ hãi, mặt mày trắng bệch. Nhưng nàng ấy ngoảnh sang thấy Chiêu Ninh tỷ tỷ vẫn đứng thẳng thắn bình tĩnh, bèn cắn răng ưỡn thẳng sống lưng, tự nhủ không được phép chùn bước.
Lúc này Tạ Uyển Ninh như đã hạ quyết tâm, bèn nói với đường tổ mẫu: “Con và trưởng tỷ vốn hòa thuận, chuyện thắng thua vốn chẳng đáng kể, nay là mừng thọ của đường tổ mẫu, con nguyện ý góp mặt, chỉ mong khiến tổ mẫu vui cười đôi chút là đủ.”
Tạ Uyển Ninh vốn khéo ăn nói, Dư thị lại là bà lão hiền lành dễ chịu, bèn mỉm cười gật đầu. Lại có mấy vị lang quân cũng ghi tên tham dự, như thế mới đủ người, Dư thị cười híp mắt nói: “Tốt lắm, các ngươi đều ngoan, trước hãy đi ăn tiệc, buổi chiều lại đến bãi đánh cầu. Thường ngày ta hay khuyên các ngươi ăn nhiều, hôm nay thì chớ ăn quá no!”
Khắp nơi rộn vang tiếng cười.
Tạ Chiêu Ninh thấy Tạ Uyển Ninh vẫn chăm chăm nhìn chiếc vòng ngọc kia, đưa mắt nhìn hai lượt rồi cùng Cao Tuyết Diên và Tạ Minh San vào hoa sảnh dùng tiệc. Thực ra nàng hiểu Tạ Uyển Ninh chưa từng để mình vào mắt, không hề quan tâm nàng có tham dự hay không, trong lòng chỉ nghĩ đến việc đoạt bằng được chiếc vòng ngọc ấy. Ngược lại Cao Tuyết Diên và Tạ Minh San còn ngoảnh lại nhìn nàng mấy lần, ánh mắt đầy vẻ châm chọc.
Sau khi ba người rời đi, trong sân lại vang lên lời bàn tán.
“Nghe nói tài đánh cầu của Uyển Ninh nương tử là nhất, nàng ta điều khiển ngựa giỏi, vung gậy đánh bóng lần nào cũng trúng...”
“Vậy thì chiếc vòng ngọc ấy chắc chắn đã là của Uyển Ninh rồi! Người khác tham dự chỉ là chạy theo cho đủ số thôi.”
“Chiêu Ninh mới thật sự là tự rước lấy nhục, lần trước đánh bóng, nàng ta còn sợ cả ngựa. Nàng ta có thể đoạt giải nhất sao? Cùng là con gái chính thất Tạ gia, đúng thật một trời một vực!”
Tạ Chiêu Ninh vốn chẳng mảy may bận tâm mấy lời kia, nàng thấy Tạ Minh Nhược còn đứng nguyên chỗ, tựa như ngẩn ngơ, khẽ cười: “Muội nghĩ gì thế, trời đã gần đứng bóng, chẳng đói bụng sao?” Sau đó nàng kéo đứa nhỏ ấy sang bên kia hoa sảnh.
Nàng nhớ lại kết cục cuối cùng ở kiếp trước nên càng muốn đối xử với đứa nhỏ này tốt hơn một chút. Tạ Minh Nhược tính tình nhu nhược, nàng nhớ rõ sau này nàng ấy lấy chồng, hết lòng thuận phục, nhưng phu quân lại chẳng hề tử tế. Nàng muốn để nàng ấy sáng sủa hơn, dẫu là con thứ thì đã sao, chẳng lẽ con thứ thì thật sự kém con chính thất ư?
Tạ Minh Nhược vẫn lo sợ, khẽ nói: “Chiêu Ninh tỷ tỷ, không sao đâu, tỷ đừng đi tranh.”
Tạ Chiêu Ninh nhìn gương mặt còn non nớt ấy, bèn mỉm cười: “Muội cứ chờ xem, tỷ sẽ khiến nàng ta tự mình pha trà quỳ tạ lỗi với muội. Muội có tin tỷ không?”
Tạ Minh Nhược nhìn nàng, trong mắt rõ ràng vẫn lo lắng không yên, thế nhưng từ cổ họng non mềm lại chậm rãi ép ra hai chữ chính bản thân cũng chẳng tin được: “...Tin.”
Tạ Chiêu Ninh nhoẻn cười vui vẻ, xem ra tiểu muội này tuy có phần yêu quý nàng một cách mù quáng, nhưng vẫn còn chút lý trí. Nàng đưa tay xoa xoa đôi búi tóc song đuôi của Minh Nhược, dịu dàng nói: “Đi thôi, ăn cơm rồi hẵng nói.”
Nhìn thấy bàn tay Chiêu Ninh đưa qua, Tạ Minh Nhược tuy vẫn còn ngượng ngùng, nhưng đã thẳng lưng, không né tránh nữa.
...
Sau khi dùng xong bữa tiệc đơn giản, mọi lang quân nương tử đều kéo nhau đến sân chơi đá cầu nằm cạnh phủ của Tạ gia Đông Tú.
Sân đá cầu này tuy chẳng rộng bằng sân ngoài thành, thế nhưng lại là nơi lang quân nương tử trong Biện Kinh thường lui tới nhất.
Trên bãi cỏ mênh mang còn xanh non những mầm mới, hai đầu dựng hai cánh cửa gỗ mới sơn, dưới cửa khoét tròn một lỗ nguyệt, ai đánh cầu lọt vào trong sẽ là thắng, bên cạnh có chuồng ngựa, nuôi mười con tuấn mã đủ loại, lại thêm phía khác dựng sẵn lều nghỉ để lang quân nương tử dừng chân khi mệt.