Đêm khuya, Tuyết Liễu Các tĩnh lặng như nước. Trong phòng, Tạ Uyển Ninh vừa mới châm sáng chân đèn thì Tử Quyên đã trở về, bẩm báo lại mọi chuyện và đưa cho nàng ta xem gốc nhân sâm mà Khương thị gửi tới.
Tạ Uyển Ninh khẽ hít sâu một hơi. Trước kia, Khương thị luôn quan tâm, săn sóc nàng ta tận tình, nay lại chỉ tùy tiện sai người mang đến một gốc nhân sâm cho có lệ, điều ấy khiến nàng ta không khỏi thất vọng.
Tạ Chỉ Ninh dịu giọng nói: “Tỷ tỷ đừng giận. Mẫu thân vốn mềm lòng, dễ bị xúi bẩy, đợi người nhận ra Tạ Chiêu Ninh chẳng ra sao thì nhất định sẽ lại thương tỷ thôi. Muội đã chuẩn bị sẵn rồi, lần này nhất định khiến nàng ta không còn đường xoay xở, vĩnh viễn cũng chẳng thể cản bước chúng ta nữa.”
Trong mắt Tạ Chỉ Ninh lóe lên một tia lạnh lẽo. Trước kia, Tạ Chiêu Ninh từng để mặc nàng ta tùy ý chèn ép, nay lại có thể trở tay tính kế, nàng ta sao có thể nuốt trôi nỗi hận này.
Huống hồ, tuy chỉ là con thứ, nhưng nhờ Tưởng di nương được sủng ái và nắm quyền trong phủ, nên bao năm qua chưa từng có ai dám khinh thường nàng ta. Thế mà mấy ngày gần đây, khi nàng ta đến Trướng Thiết Ty định lấy vài món đồ, người ở đó lại nói: “Những thứ này vốn thuộc về đại nương tử, nay không thể để ngài mang đi được...”
Ngoài mặt nàng ta vẫn mỉm cười, trong lòng lại hận thấu xương, nàng ta ghét nhất là người khác không chịu cho mình thể diện, vậy mà tất cả chuyện này đều bởi Tạ Chiêu Ninh mà ra.
Lúc ấy, Tôn cô cô đứng phía sau Tạ Uyển Ninh hơi ngập ngừng rồi cất tiếng: “Hai vị nương tử, chi bằng hãy đợi thêm ít lâu nữa, hình như di nương sắp trở về, chờ di nương về rồi quyết định cũng chưa muộn...”
Tạ Chỉ Ninh lại cất giọng: “Cô cô không biết đó thôi, Tạ Chiêu Ninh ở hội đánh cầu đã rạng rỡ nổi bật. Muội nghe nói, phu nhân của không ít gia đình đều muốn mời nàng ta, mà trước đây những cơ hội đó vốn chỉ thuộc về tỷ. Hơn thế nữa, ngay cả phụ thân giờ cũng nhìn nàng ta ôn hòa khác lạ, nếu cứ để thế này kéo dài, e rằng những thứ chúng ta muốn về sau khó lòng toan tính được nữa.”
Tạ Uyển Ninh hỏi: “Cô cô, rốt cuộc bao giờ di nương mới quay về?”
Tôn cô cô khẽ thở dài: “Di nương nói cũng chẳng còn xa nữa, ngoài chuyện lo liệu cửa tiệm Tiền Đường, ngài ấy còn có việc khác phải xử lý nên tạm thời thật sự chưa thể trở về, mong hai vị nương tử nhẫn nại thêm đôi chút.”
Tạ Uyển Ninh khẽ lắc đầu rồi đáp: “E rằng không thể chờ lâu hơn nữa, ta vừa nhận được tin, Bạch Lộ vốn đang tĩnh dưỡng ở nông thôn, nay lại bất chợt mất tích...”
Trong mắt Tạ Chỉ Ninh thoáng hiện vẻ hoảng hốt: “Bạch Lộ đã tỉnh rồi sao? Ngày hôm ấy, rốt cuộc nàng ta nghe được bao nhiêu?”
Tạ Uyển Ninh khẽ lắc đầu: “Chúng ta chẳng biết gì cả, nhưng việc Bạch Lộ biến mất đột ngột ắt hẳn có liên quan đến Tạ Chiêu Ninh, nhất định phải ra tay trước, xử lý nàng ta đi, nếu không một việc như thế cứ treo lơ lửng, chúng ta khó lòng yên giấc.”
Nghe vậy, Tôn cô cô cũng không phản đối nữa, chỉ đành nói: “Vậy nô tỳ lập tức gửi thư cho di nương, xin di nương dẫu bận đến đâu cũng phải quay về ngay!” Thế nhưng trong lòng bà ta hiểu rõ, việc này e rằng đợi đến khi Tưởng di nương trở lại đã muộn.
Tạ Chỉ Ninh bèn nâng ấm trà rót cho Tạ Uyển Ninh một chén: “Tỷ cứ yên tâm nhìn muội, lần này nhất định không để nàng ta còn chỗ dung thân trong phủ nữa.”
Lúc ấy, Tạ Huyên vừa xử xong công vụ, gọi phụ tá Hứa tiên sinh đến bàn bạc về điều mà bá phụ đã nói.
Trong thư phòng, ánh đèn hạt đậu lập lòe chẳng sáng rõ, Tạ Huyên vừa nhấp trà vừa cất lời: “... Bệ hạ mới lên ngôi, muốn gom quyền vào tay, e rằng triều cục mai sau sẽ còn nhiều biến động. Thế nhưng ai thăng ai giáng, nhà nào thịnh vượng, nhà nào suy tàn, hiện vẫn chưa thể biết được... Trong triều thì lấy Cố vương phủ làm trọng, còn Tạ gia chúng ta cũng chỉ có thể tạm thời nương dựa vào Cố vương phủ mà thôi.”
Không hiểu vì sao, Tạ Huyên lại nhớ tới gương mặt thản nhiên của Định Quốc Công thế tử gia, dẫu đối với bọn họ hắn vẫn giữ lễ, thế nhưng trong cái lễ ấy lại mang theo một tầng xa cách, bởi lẽ hắn vốn là bậc sinh ra đã ngồi trên cao, địa vị của Định Quốc Công phủ quá đỗi tôn nghiêm, tất nhiên chỉ có sự lạnh nhạt đối với những gia tộc như bọn họ.
Một nhân vật như thế chẳng biết sau này còn ai có thể xứng đáng, ngay cả Cao Tuyết Diên kiêu hãnh như vậy, chỉ e trong mắt Định Quốc Công phủ cũng không đủ để sánh vai.