Tạ Chiêu Ninh nhận lấy chiếc lọ nhỏ, trong lòng toàn là mỉa mai, đã mang theo bên người lại còn nói không biết có nên đưa hay không? Lời lẽ kiểu nửa muốn nửa chối của Tạ Chỉ Ninh quả thật lợi hại, kiếp trước nàng từng là kẻ ngu ngốc, một lòng tin rằng sự do dự ấy đều vì lo cho nàng, không chỉ ngoan ngoãn nghe theo mà còn bị hãm hại rồi còn phải giấu giếm thay, sợ liên lụy đến tỷ muội.
Tạ Chiêu Ninh khẽ vuốt ve chiếc lọ trong chốc lát rồi cất vào tay áo: “Muội muội thật có lòng, ta nhất định sẽ ghi nhớ.”
“Chỉ là muốn trưởng tỷ được vui hơn thôi.” Tạ Chỉ Ninh tươi cười rạng rỡ: “Chỉ cần trưởng tỷ vui, ta sẵn lòng làm mọi chuyện.”
Tạ Chiêu Ninh cũng cười theo: “Thế thì còn gì tốt hơn.”
Thấy trên gương mặt Tạ Chiêu Ninh lộ vẻ mệt mỏi, Tạ Chỉ Ninh cũng tỏ ra rất biết điều, lấy cớ không quấy rầy nghỉ ngơi mà cáo lui trước.
Tạ Chiêu Ninh lại nâng chiếc lọ nhỏ lên ngắm nghía, trong lòng dấy lên muôn ngàn suy tính, sau đó nàng đặt chiếc lọ vào trong hộp, gọi tỳ nữ vào hầu hạ rửa mặt chải đầu.
Thân thể nàng vẫn chưa hồi phục hẳn, trong một ngày đã xảy ra bao nhiêu chuyện, khiến nàng mệt mỏi không sao chịu nổi, thế nhưng khi ngẩng đầu nhìn hoa văn chạm khắc tinh xảo trên chiếc giường lớn, nàng lại chẳng thấy buồn ngủ chút nào.
Nghĩ đến bệnh tình của tổ mẫu, hiểu lầm của mẫu thân, lại nghĩ đến Tạ Chỉ Ninh cùng những kẻ khác... lòng nàng chất chứa quá nhiều việc muốn làm.
Dần dần, Tạ Chiêu Ninh khép mắt, nàng tự nhủ mình phải ngủ, có ngủ thì ngày mai mới có tinh thần.
••••••••
Một đêm ấy nàng chìm trong giấc ngủ mơ màng nặng nề.
Trong mộng, Tạ Chiêu Ninh lại trở về nơi phế viện trong Thuận Bình Quận Vương phủ, chỗ từng giam giữ nàng, hai chân nàng bị khoá bằng xiềng mềm, bệnh cũ tái phát khiến mắt nàng đã chẳng còn nhìn rõ, chỉ có thể mơ hồ bước theo người dẫn đường phía trước, bên cạnh có không ít kẻ nhỏ giọng bàn tán.
“Giết chết Linh phu nhân, lại còn thông đồng với kẻ khác, sao nàng ta chưa chết đi...”
“Đương nhiên còn suýt chút nữa là hại chết Từ Tế phu nhân, mà Từ Tế phu nhân lại chính là muội ruột của nàng ta.”
“Phì, Từ Tế phu nhân từng trừ ôn dịch lập công, lại cứu tế bách tính, hạng người như nàng ta cũng xứng làm tỷ tỷ của Từ Tế phu nhân sao! Sao không xử nàng ta lăng trì, kẻo làm bẩn thanh danh của Từ Tế phu nhân!”
Nàng muốn lớn tiếng nói không phải, nàng muốn nói rõ sự thật, thế nhưng khi nàng há miệng lại phát hiện chẳng thốt nổi một lời nào, nàng nóng ruột đến nỗi mồ hôi túa đầy trán, dẫu vậy vẫn không nói nên lời.
Ngay sau đó, những tiếng người kia lại biến mất, nàng bị ném xuống đất, lại nghe thấy có bước chân tiến lại gần. Một giọng nam quen thuộc vang lên bên tai: “Ngươi biết cái gì gọi là báo ứng không chừa một ai không? Những kẻ từng hầu hạ ngươi đều đã bị xử tử. Đáng thương thay, Thanh Ổ chịu tra tấn thảm khốc vẫn luôn che chở cho ngươi. Nhưng chưa dừng lại đâu, con đường ngươi phải chịu dày vò còn rất dài... Những người ngươi từng hại đều sẽ tới đòi nợ máu.”
Giọng nói ấy càng lúc càng gần, hắn nói ngay bên tai: “Cho nên, Tạ Chiêu Ninh, ngươi nhất định không được chết. Ngươi mà chết, chẳng phải uổng công ta khổ sở bấy lâu hay sao.”
Ngón tay thon dài lạnh lẽo dừng lại trên mặt nàng, động tác dịu dàng như chuỗi tơ quấn, nàng lại chẳng biết khoảnh khắc tiếp theo hắn muốn chạm vào môi nàng, hay siết nghẹt cổ nàng.
Trong mộng nàng đau đớn muốn gào thét, thế nhưng chẳng phát ra nổi âm thanh nào, thậm chí ngay cả bóng hình cũng không thấy rõ.
Đến khi mở mắt, Tạ Chiêu Ninh chỉ thấy ánh nến mờ ảo xuyên qua màn the, ngoài trời vẫn chưa sáng, trong viện còn lặng im chưa tỉnh.
Nàng khép mắt lại, thở dốc một hồi.
Con cháu Tạ gia thường phải dậy từ giờ Dần để đến thỉnh an bề trên, vì tổ mẫu bệnh nặng nên không cần tới, nhưng vẫn phải đến chỗ mẫu thân, đám tỳ nữ chắc hẳn đã chuẩn bị sẵn, chỉ chờ nàng thức dậy.
Tạ Chiêu Ninh cất giọng gọi: “Có ai không.”
“Nương tử đã tỉnh rồi!” Lập tức có tiếng đáp, hẳn là đã chờ nàng cất tiếng từ lâu rồi. Ngay sau đó mấy lớp màn được vén sang hai bên, Thanh Ổ dẫn theo mấy tỳ nữ tiến vào, cùng nhau hầu nàng thay y phục.
Tạ Chiêu Ninh lại nhận ra quầng thâm dưới mắt Thanh Ổ, mái tóc vẫn chải chuốt ngay ngắn, hiển nhiên là một đêm không chợp mắt.
Nàng khẽ hỏi: “Hồng Loa đâu?”
Thanh Ổ đáp: “Hồng Loa hôm qua nghe lời nương tử quỳ suốt hai canh giờ, đầu gối đã sưng tấy, nàng ta cũng muốn dậy hầu hạ nương tử, nhưng nô tỳ đã để nàng ta nghỉ ngơi trước.”
Tạ Chiêu Ninh khẽ thở dài, nàng không thể không phạt Hồng Loa.