Nàng ngừng luyện chữ, cầm bát ô mai thang mà Thanh Ổ đã chuẩn bị sẵn, uống một ngụm. Thế nhưng nàng vẫn chưa vội nghỉ ngơi. Buổi chiều, khi trở về từ Dược Viên, vừa trông thấy hộp thuốc, trong lòng nàng dấy lên một linh cảm khác thường, bèn ra lệnh cho Hồng Loa bí mật dẫn Phàn Tinh và Phàn Nguyệt đi điều tra. Giờ đây, ba người đã trở về sau một đêm lặng lẽ dò xét khắp nơi...
Phàn Nguyệt mặc chiếc bối tử màu mặc sắc, tóc búi gọn thành một viên kế, đó là y phục nàng ta vẫn thường mặc khi còn theo Tạ Chiêu Ninh làm việc vặt ở Tây Bình Phủ. Vẻ mặt nàng ta khi ấy đầy kinh ngạc, cất giọng nói: “Đại nương tử, theo lời ngài dặn, nô tỳ đã xem qua rồi... Không ngờ quả thật như ngài tiên đoán, Tưởng di nương lại chuẩn bị mấy rương thuốc hỏng! Chỉ là nô tỳ sợ đánh rắn động cỏ, chỉ dám nhìn từ xa nên không thấy rõ ràng. Bả ta thật sự mất hết nhân tính đến thế, vì muốn phá hỏng chuyện của Hoàng thương mà lại dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy!”
Phàn Tinh nghe vậy thì tiếp lời: “Vừa hay ngày mai là lễ cập kê của Minh San nương tử, các nương tử trong phủ đều phải đến Đông Tú Viện của Tạ gia, đây chính là cơ hội tốt nhất. Huống hồ, với tâm địa của bà ta, còn chuyện gì mà không dám làm! Nương tử, ngài nhất định phải ngăn bà ta lại, nếu bà ta thành công, chỉ e tâm huyết của phu nhân chúng ta sẽ tiêu tan mất!”
Tạ Chiêu Ninh nghe hai tỳ nữ nổi giận đùng đùng, trái lại nàng như bị dìm trong làn nước lạnh, tâm trí bỗng trở nên tĩnh lặng. Nếu là Tạ Chiêu Ninh của kiếp trước, hẳn nàng đã giống như hai tỳ nữ, lập tức xông đến chỗ Tưởng di nương.
Thế nhưng, sau khi trải qua nửa đời sóng gió hiểm nguy, nàng đã chẳng còn dễ dàng bị bề ngoài mê hoặc nữa, ngón tay nàng khẽ gõ nhẹ mép bàn, trực giác lại mách bảo rằng chuyện này e rằng còn điều bất ổn.
Nàng khẽ vẫy tay, nói với ba tỳ nữ: “Các ngươi lại đây, nghe ta nói kỹ.”
Đầu ba thiếu nữ chụm vào nhau thì thầm, ánh nến lay động khiến bóng dáng bốn người chập chờn trong gian phòng tĩnh mịch.
Dù là lễ cập kê của vãn bối, tuy trọng thể nhưng vẫn chẳng thể so sánh với đại thọ của đường tổ mẫu Dư thị, bởi vậy cả Tạ gia cũng không cần đi từ sớm. Đến giờ Thìn, mọi người trong phủ mới chải chuốt xong, cùng tụ họp nơi ảnh bích, vừa hay phụ thân và ca ca đều rảnh rỗi nên cũng cùng các nữ quyến đồng hành xuất phát. Đoạn đường tuy không xa, song vì muốn giữ vẻ chỉnh tề, mọi người đều ngồi xe bò từ Tạ gia Du Lâm đi đến Tạ gia Đông Tú.
Sáng hôm ấy, Tạ Chiêu Ninh dậy sớm. Sau khi tắm gội, trang điểm chỉnh tề, nàng cùng mẫu thân ngồi chung một xe. Mấy ngày nay, tuy Khương thị còn mang bệnh, nhưng hôm nay cố ý chải chuốt kỹ lưỡng: thoa phấn điểm son, lông mày tỉa cong, búi tóc kiểu mẫu đơn kế cao quý, cài trọn bộ trâm mãn trì kiều phân tâm bằng vàng khảm bảo thạch khiến dung nhan càng thêm minh diễm bức người. Tinh thần bà ấy dường như cũng khá hơn nhiều so với những ngày trước, chỉ là tuy ăn vận rực rỡ, trong tay vẫn cầm quyển Dược kinh, vừa lật từng trang vừa hỏi Tạ Chiêu Ninh: “Thạch hộc phải bào chế thế nào?... Làm sao để phân biệt nhân sâm bao nhiêu năm tuổi?”
Tạ Chiêu Ninh đều lần lượt đáp lại. Kiếp trước, hai mẹ con nàng từng như gà chọi, chẳng ai chịu nhường ai, ay khi đã thực sự hòa thuận, nàng mới nhận ra mẫu thân quản giáo người khác nghiêm khắc đến mức nào. Nàng vốn chẳng thông tường y lý, cũng không giỏi học thuộc lòng nên nhất thời sao có thể nhớ hết, đôi chỗ vẫn trả lời ngập ngừng.
Bạch cô cô ngồi bên mỉm cười nói: “Phu nhân, hôm nay đi Tạ gia Đông Tú làm khách, lúc này hà tất còn phải kiểm tra đại nương tử?”
Khương thị lật sang một trang khác, ôn tồn đáp: “Chiêu Chiêu phải quản lý tiệm thuốc, những điều này cần phải nắm rõ sớm mới được. Hơn nữa, ngươi không biết đâu, Dược kinh này uyên thâm khó hiểu, nếu Chiêu Chiêu không chịu học từ giờ thì sau này càng khó lĩnh hội.”
Bà ấy lại quay sang Tạ Chiêu Ninh, ánh mắt dịu dàng mà nghiêm nghị: “Chiêu Chiêu của ta thông minh, nhất định sẽ học nhanh thôi, chỉ cần chuyên tâm thêm ít ngày nữa là được.”
Tạ Chiêu Ninh chỉ cảm thấy nếu còn bị khảo hạch thêm nữa, nàng thật sự sẽ chẳng nhớ nổi điều gì, nàng hiểu mẫu thân đều là vì muốn tốt cho mình, chỉ là bản thân nàng thật sự không giỏi việc học thuộc lòng. Nghĩ vậy, nàng bèn nhận lấy chén trà từ tay Hàm Sương, mỉm cười đưa cho Khương thị, nói: “Mẫu thân dẫu có vội muốn khảo con, cũng nên uống chén trà cho ấm cổ họng trước đã chứ.”
Bạch cô cô cùng Hàm Sương đều bật cười. Bạch cô cô dịu giọng khuyên: “Phu nhân, ngài nên nghỉ ngơi đi, để đại nương tử học mãi e rằng chẳng tốt đâu.”