Khương thị nghe vậy, trong lòng chấn động. Nhưng... nhưng Chiêu Ninh vừa mới hòa thuận lại với bà ấy, nếu thực sự là do con bé gây nên thì phải làm sao đây? Sao bà ấy có thể trơ mắt nhìn Chiêu Ninh bị cấm túc vĩnh viễn? Bà ấy không thể nào làm được!
Hơn nữa, chẳng hiểu vì sao, khi thấy Tạ Chỉ Ninh và Xuân Cảnh quỳ nơi đó, trong lòng bà ấy lại mơ hồ dấy lên một cảm giác, dường như chuyện này thật sự có liên quan đến Chiêu Ninh. Nhưng dù vậy, ngay cả khi nghĩ rằng đó là lỗi của Chiêu Ninh, phản ứng đầu tiên của bà ấy vẫn không phải là oán trách, mà là lo sợ và rối bời.
Khương thị ngập ngừng một lúc rồi nói: “Bá phụ đã bảo, đợi khi Nghĩa ca nhi trở về, trong nhà phải bày tiệc thật chu đáo để đón, vừa rồi chúng ta cũng đã gửi tin sang bên ấy. Nếu giờ xử lý ngay, e rằng sẽ kinh động đến họ, chi bằng đợi qua yến tiệc này rồi hãy tính. Nếu... nếu trước đó Chiêu Ninh chịu đích thân đến nhận lỗi thì thôi, đừng cấm túc con bé nữa, có được không?”
Bà ấy mang theo ánh mắt đầy mong mỏi nhìn về phía Tạ Huyên.
Tạ Huyên liếc bà ấy một cái, khẽ thở dài, mẹ hiền thường làm hại con! Việc Khương thị làm chẳng qua cũng chỉ muốn kéo dài thời gian mà thôi.
Trước kia, ông chỉ nghĩ mẫu thân là như thế, chẳng ngờ đến giờ ngay cả Khương thị cũng giống vậy.
Ông lại nghĩ đến việc đứa nhỏ này vốn lớn lên ở bên ngoài, không được nuôi dạy bên cạnh họ, lại theo Khương Viễn Vọng – một kẻ nơi quân ngũ, học thành tính tình ra sao cũng khó nói rõ, nên cũng chẳng thể hoàn toàn trách cứ.
Tạ Huyên hít sâu một hơi, rồi nói: “Thôi được, nếu nó có thể đến nhận lỗi, chịu nói lời hối hận thì ta sẽ chỉ cấm túc nó một năm. Nhưng nàng tuyệt đối không được tiết lộ để nó biết, những người có mặt hôm nay cũng không được để lộ cho nó nghe. Các ngươi đã hiểu cả rồi chứ?”
Khương thị lập tức gật đầu, Xuân Cảnh cũng vậy.
Tạ Chỉ Ninh khi gật đầu lại cúi thấp mặt, khóe môi khẽ nhếch, bọn họ vốn đã ngầm bảo Tôn cô cô liên hệ với người bên ngoài, mọi chuyện đã được sắp đặt từ lâu.
Lần này, nhất định phải khiến Tạ Chiêu Ninh không còn cơ hội gượng dậy.
...
Tạ Chiêu Ninh dậy thật sớm, nóng lòng chạy đến Quân An Đường, vì tiệc mừng thọ của đường tổ mẫu mà cả ngày hôm qua nàng chẳng được gặp tổ mẫu của mình, nay lại thấy nhớ nhung khôn xiết.
Người già thường ngủ ít, Chu thị cũng đã thức dậy, đang được Mai cô cô hầu hạ thoa mặt.
Bên ngoài bầu trời hãy còn xanh thẫm, mấy ngôi sao lạnh lẽo treo nghiêng, mà tôn nữ đã hớn hở chạy vào, Chu thị mỉm cười: “Sao con lại tới sớm thế này, hôm nay chẳng phải ngày thỉnh an, con đã dùng bữa sáng chưa?”
Tạ Chiêu Ninh cười híp mắt thưa: “Con đến để dùng bữa sớm cùng tổ mẫu, rồi lại sang chỗ mẫu thân học tính toán!”
Giờ đây nàng sắp xếp thời gian cho mình thật kín kẽ, nếu đã có cơ hội làm lại, nàng chẳng muốn thành kẻ vô dụng như xưa. Bởi vậy nàng đã hẹn với mẫu thân, buổi sáng cùng học bàn tính, buổi chiều lại sang Quy Phong Đường theo học, Khương thị còn đặc biệt mời một lão tiên sinh tới dạy chữ cho nàng.
Chỉ là vị tiên sinh ấy tuy học vấn sâu rộng, song tính tình hết sức cổ hủ, mỗi khi nàng chẳng hiểu rõ, ông ta lại chẳng chịu giảng giải thêm, chỉ nghiêm mặt bảo nàng về nhà đọc kỹ, học thuộc cho xong.
Tạ Chiêu Ninh bất giác nhớ lại, năm ấy nàng từng tình cờ gặp được một vị tăng nhân ẩn thế trong ngôi chùa, người ấy chẳng những từng dạy nàng đánh cờ, còn giảng những lời trong kinh Phật cho nàng nghe, giọng điệu thong dong, thấu triệt, chậm rãi mà rõ ràng. Dù đôi khi nàng không hiểu, người ấy cũng không hề trách cứ, trái lại vẫn kiên nhẫn giảng giải thêm vài lần, khi ấy cuộc đời nàng u ám khốn quẫn, nếu không nhờ vị tăng nhân thần bí kia dùng kinh Phật khai giải, e rằng nàng chỉ càng thêm đau khổ. Bởi vậy, ngoài tổ mẫu và A Thất, vị tăng nhân thần bí kia cũng là người đối xử rất tốt với nàng, chỉ là lần trước nàng sai Hồng Loa đi tìm đến Dược Vương Miếu nơi kiếp trước từng gặp người ấy, Hồng Loa lại không tìm được tung tích. Xem ra chỉ có ngày nào rảnh rỗi, nàng đích thân đi tìm thì mới có thể rõ ràng thêm.
Chu thị mỉm cười sai Mai cô cô mau dọn cơm, bà tuổi đã cao, món ăn thường ngày đều là thứ mềm nhuyễn dễ nuốt, nhưng vì Tạ Chiêu Ninh tới ăn cùng, bà bèn bảo tiểu trù phòng chuẩn bị món nàng thích: bánh bao nhân thịt dê, mì trộn măng.
Tạ Chiêu Ninh gắp một chiếc bánh bao, cắn vỡ lớp vỏ sẽ có dòng nước thịt đậm đà tràn nơi miệng, vị thịt dê tươi ngọt, dư vị vấn vương chẳng dứt khiến nàng càng thêm thích. Sau đó nàng vừa ăn vừa kể cho tổ mẫu nghe chuyện mình ở phủ đường bá phụ tham dự trận đánh cầu, một đường sát phạt thế nào, giành được tiếng hò reo khắp sảnh ra sao, ngay cả nam nhân cũng chẳng hơn được nàng. Đến cuối nàng còn cười hỏi Chu thị: “Tổ mẫu, con có lợi hại không?”