Sắc mặt Cao Tuyết Diên thoáng hiện vẻ khó chịu, ngay cả Cao phu nhân cũng trở nên không vui, lời bà ta nói khi nãy vốn chỉ là khách sáo, nào ngờ Tạ Chiêu Ninh lại dám thuận thế tiếp lấy, khiến Cao Tuyết Diên phải gọi mình, Tạ Uyển Ninh ở bên cạnh cũng lộ vẻ ngượng ngập. Tạ Chỉ Ninh đứng bên Tạ Chiêu Ninh, trong mắt hiện lên một tia tiếu ý, đây mới chính là Tạ Chiêu Ninh mà nàng ta quen thuộc.
Cách đó không xa, sau tấm bình phong, Tạ Huyên đang tiếp đãi đồng liêu cũng nghe thấy, khẽ cau mày.
Khương thị tuy chậm chạp nhưng cũng nhận ra có chút không ổn, bèn đón lấy đĩa bánh hạt dẻ từ tay hạ nhân, mỉm cười đưa cho Cao Tuyết Diên, nói: “Tuyết Diên nương tử nếm thử xem, bánh hạt dẻ này vừa mới làm, dùng hạt dẻ tươi nấu mềm, phối cùng bột đậu và đường trắng, vị ngọt thanh lắm.”
Nhờ vậy chuyện này mới được khéo léo xua đi.
Ngay sau đó, càng nhiều nương tử và phu nhân lần lượt đến, người không quá đông, nhưng đều là những gia đình quý tộc thân cận nhất của Tạ gia. Bởi vậy trong hoa sảnh cũng náo nhiệt mở ra một buổi trà hội, các phu nhân cùng nhau tụ tập, phu nhân nhà Ngự Sử Đài là Lưu thị mỉm cười nhắc đến chuyện của Định Quốc Công phủ: “... Gần đây lại có một chuyện lạ, thế tử gia của Định Quốc Công đã bất hòa với lão Quốc Công, vì duyên cớ gì thì không rõ, lão quốc công gia không cho trong nhà đưa hắn một đồng bạc nào, thế là thế tử gia đành bỏ nhà ra đi. Nghe nói khắp Biện Kinh đều có nương tử chờ ngoài Định Quốc Công phủ, mong có thể đón thế tử gia trở về!”
Các phu nhân thế gia nghe vậy đều bật cười, không ít khuê nữ lại lộ vẻ mơ tưởng, dường như thực sự nóng lòng muốn ra ngoài Định Quốc Công phủ nhặt nhạnh một phen.
Trong Định Quốc Công phủ, người thường hay ra ngoài nhất là Cố tam lang, còn thế tử gia Cố Tư Hạc vốn ít khi lộ diện, thế nhưng hễ thoáng hiện bóng dáng thôi đã là dung nhan tuyệt thế, huống hồ hắn còn mang thân phận hiển hách đến vậy, có ai lại không ngưỡng mộ.
Đôi mắt Tạ Minh San sáng rỡ, nàng ta hỏi: “Thật sao?”
Trong số những người ở đó, chỉ có nhà Cao thị của Bình Dương quận chúa và Cố gia là gần gũi nhất, hai nhà thậm chí còn ở cạnh nhau, nghe nói chỉ cách một con ngõ. Vì thế Cao thị cười nói: “Đúng vậy, nghe nói hình như vì thế tử gia không chịu luyện võ. Ở các nhà khác, người ta coi trọng đọc sách, nhưng Định Quốc Công phủ lại không như vậy, nhờ ân điển của Thái Thượng Hoàng, có thể lấy võ chức chính tam phẩm để che chở. Đáng tiếc thế tử gia vốn không có hứng thú với việc này, ai cũng đành bất lực.”
Lại có phu nhân than rằng: “Thế tử gia với thân phận như thế quả là xứng đôi với quận chúa huyện chủ. Nghe nói đích trưởng nữ của Trung Thư Xá Nhân là Chu đại nhân cũng yêu thích hắn. Chu nương tử dung nhan như hoa, tài năng xuất chúng, lại thêm xuất thân hiển quý, vậy mà Định Quốc Công phủ dường như cũng chẳng có ý định gì.”
Các nương tử ở đó đều có phần cảm khái, bởi lẽ chẳng ai sánh được với đích trưởng nữ của Trung Thư Xá Nhân.
Ngay sau đó, mọi người lại xoay câu chuyện sang cuộc đua ngựa buổi chiều.
Tạ Chiêu Ninh lắng nghe lời các phu nhân, nhưng lại hoàn toàn không để tâm, người như Cố Tư Hạc trong tương lai sẽ trải qua biết bao sóng gió, chuyện bỏ nhà đi cũng chỉ là việc thường, có gì đáng lạ. Hơn nữa, nàng vốn chẳng muốn vướng bận dù chỉ nửa phần với người như thế.
Nhìn bọn a hoàn bưng từng khay trà cụ lên, ánh mắt nàng rơi vào bộ trà cụ bày nơi chính sảnh, hôm nay các nương tử đều mang theo bộ trà cụ thường dùng để lát nữa tỷ thí đấu trà. Nàng đã sớm trông thấy bộ ấm chén bằng gốm ca dao với hoa văn băng nứt của Tạ Uyển Ninh.
Tạ Chỉ Ninh bắt gặp ánh mắt của nàng, bèn ghé sát, ngập ngừng hỏi khẽ: “Tỷ thật sự muốn làm sao?”
Tạ Chiêu Ninh hạ giọng quả quyết: “Tất nhiên, trong cảnh đông người như thế, chắc chắn chẳng ai để ý ta động tay. Mong muội ra tay giúp ta!”
Tạ Chỉ Ninh khẽ thở dài rồi gật đầu đáp: “Tỷ cứ làm, ta nhất định sẽ giúp.”
Tạ Chiêu Ninh bèn đứng dậy, thấy Khương thị và vài người đang nhìn sang, nàng lập tức đưa tay ôm bụng, lộ vẻ đau đớn khó nhịn rồi nói với Khương thị: “Mẫu thân cứ tiếp khách, e là sáng nay con ăn nhiều quá, bây giờ hơi khó chịu, muốn ra ngoài dạo bước cho khuây khoả.”
Khương thị hơi lo lắng cho thân thể của nàng, hỏi: “Con vẫn ổn chứ, có cần Hàm Sương theo cùng không?”
Tạ Chiêu Ninh nói: “Mẫu thân không cần lo, Thanh Ổ đi theo con là được.”
Bấy giờ trong viện có rất nhiều thân thích, Khương thị không tiện rời đi, chỉ dặn nếu quả thật khó chịu thì mau cho người đến báo, Tạ Chiêu Ninh gật đầu ứng.