Người phụ nhân ấy chính là Thịnh thị, đại cữu mẫu của nàng.
Thịnh thị dẫu không ở biên cương với nàng quá lâu, nhưng khi ấy bà cực kỳ bận rộn, mọi việc ở Tây Bình Phủ từ tích trữ lương thực, nuôi dưỡng binh lính đều do bà quán xuyến. Thế nhưng bà lại đối xử với nàng vô cùng tốt, bởi không có nữ nhi ruột nên gần như yêu thương nàng như nữ nhi.
Thịnh thị cũng đã nhìn thấy Tạ Chiêu Ninh, ánh mắt bà sáng lên, vội vã mấy bước đến ôm nàng vào lòng, khóe mắt đỏ hoe: “Đại cữu mẫu đã tròn một năm chưa gặp con rồi, trước khi về còn canh cánh trong lòng, giờ thấy con đã cao lớn hơn, tốt lắm, tốt lắm!”
Tạ Chiêu Ninh vừa cười vừa khóc đáp lại: “Đại cữu mẫu cũng đầy đặn hơn so với lúc ở Tây Bình Phủ rồi, tốt lắm, tốt lắm!”
Lời ấy khiến Thịnh thị vừa buồn vừa vui, bèn đưa tay nhéo nhẹ má nàng.
Khi hai người còn đang trò chuyện, phía sau đại cữu mẫu chợt vang lên một giọng nam ấm áp, mang theo tiếng cười: “Là Chiêu Ninh biểu muội phải không, đã lâu không gặp!”
Nghe thấy giọng nói vừa xa lạ vừa quen thuộc ấy, lòng Tạ Chiêu Ninh bỗng lạnh đi, từ từ ngẩng đầu lên khỏi vòng tay đại cữu mẫu.
Chỉ thấy người đến mặc một chiếc áo gấm màu trắng ngà ánh trăng, không phải kiểu áo trực đọa thông thường của đàn ông mà là áo rộng tay dài, bên hông đeo một miếng ngọc Hòa Điền óng ánh. Hắn ta dung mạo tuấn tú, mái tóc đen buộc nửa, thân hình cao lớn, nụ cười ôn hòa, ánh mắt nhìn người cũng vô cùng dịu dàng. Lúc thoạt nhìn, hắn ta đã giống như một công tử thanh nhã giữa chốn phàm trần, rồi từ từ bước xuống xe, quả thực làm sáng bừng cả bầu trời ảm đạm xung quanh khiến người ta phải sáng mắt.
Người này chính là Khương Hoán Nhiên, đích tử duy nhất của đại cữu cữu và đại cữu mẫu.
Tạ Chiêu Ninh nhìn hắn ta, khóe mắt hơi híp lại.
Khương Hoán Nhiên là một người vô cùng kỳ lạ, bởi lẽ đại cữu mẫu vốn rộng rãi nhiệt tình, đại cữu cữu cũng rất sảng khoái, Khương gia lại là thế gia võ tướng, vậy mà lại sinh ra một Khương Hoán Nhiên tựa như một công tử bước ra từ dòng dõi thư hương, toát ra khí chất học thức khắp người, đối đãi với người khác cũng ôn hòa và đặc biệt vô cùng thông minh.
Cố Tư Hạc cũng rất thông minh, thế nhưng thái độ của hắn lại buông thả, xem thường cuộc đời, chẳng hề dùng sự thông minh ấy vào con đường chính đạo, ngược lại cả ngày chẳng có lấy một việc nghiêm chỉnh. Tuy nhiên hắn xuất thân cực kỳ cao quý, lại mang tước vị cha truyền con nối của Thế tử Định Quốc Công, cho nên dẫu có tùy hứng làm việc thì cũng chẳng ai dám nói gì.
Nhưng Khương Hoán Nhiên thì khác, hắn ta vừa thông minh vừa biết cách tận dụng trí tuệ của mình, lúc này hắn ta đã là thiếu niên cử nhân, lại là Giải Nguyên của Kinh Đông Tây Lộ. Tạ Chiêu Ninh cũng biết, sang năm hắn ta sẽ đỗ thi hương bảng nhất đứng vị trí thứ hai, rồi trong kỳ thi đình được vua đích thân chấm làm Thám Hoa.
Khương Hoán Nhiên thông minh tuyệt đỉnh, lại đa mưu túc trí gần như yêu nghiệt, hắn ta không phải quan lại quyền thần như Triệu Cẩn, cũng chẳng phải kẻ ngang ngược như Cố Tư Hạc, mà là một gian thần khéo léo đùa giỡn với thế gian. Khi Tân Hoàng muốn cải cách thể chế, hắn ta lại đưa ra Thiên Khải Biến Pháp, kiểm soát việc hào tộc thôn tính đất đai khắp thiên hạ, đồng thời cũng nhân đó mà thu về vô số lợi lộc. Hắn ta khuyên hoàng đế dựng thêm chùa chiền, thực ra là để khống chế việc cấp tăng điệp, thủ đoạn của hắn ta nhiều và độc đáo, tuy không nắm binh quyền trong tay nhưng lại khiến Tân Hoàng trọng dụng, hơn nữa không hề đe dọa đến địa vị của hai người kia, sau này hắn ta giữ chức Tham Tri Chính Sự, nhờ hắn ta mà Khương gia cũng vinh quang trở lại.
Thế nhưng lúc này, hắn ta vẫn chỉ là một thiếu niên. Dẫu vậy, hắn ta cũng đã đỗ Giải Nguyên, trở thành người xuất sắc nhất trong thế hệ Khương gia, hai đường đệ căn bản không thể so sánh, đồng thời cũng là tôn nhi được ngoại tổ phụ Khương Thanh Sơn coi trọng nhất.
Không chỉ ngoại tổ phụ, mà ngay cả đại cữu cữu và đại cữu mẫu sao có thể không tấm tắc khen ngợi, ngạc nhiên cho được, người Khương gia xưa nay vốn coi trọng võ công, xem nhẹ văn chương, con cháu phần lớn đều có thiên phú đánh trận học võ, ngay cả cháu ngoại là Tạ Thừa Nghĩa cũng lập được chiến công nơi sa trường, vậy mà lại xuất hiện một Khương Hoán Nhiên, hệt như chẳng phải con cháu Khương gia. Nếu không phải đại cữu cữu và đại cữu mẫu tình cảm sâu nặng, e rằng đại cữu cữu đã hoài nghi xuất thân của con trai mình, bởi nhìn hắn ta chẳng giống kiểu người thô kệch như bản thân ông ấy có thể sinh ra.
Thế nhưng Tạ Chiêu Ninh lại chẳng hợp ý với Khương Hoán Nhiên.