Tạ Minh San hoàn toàn không kịp phản ứng: “Ngươi đang nói gì thế, rõ ràng là ngươi đánh ta...”
“Muội, ta... sao ta lại có thể đánh muội, ta thật sự không hiểu muội đang nói gì! Tay ta đau lắm...”
Đám người Khương thị đã nghe thấy động tĩnh nên nhanh chóng bước tới, đẩy cửa khép hờ, lạnh giọng hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì đây!”
Tạ Minh San vừa thấy Khương thị và Lâm thị xuất hiện, chẳng khác nào trông thấy cứu tinh, nàng ta vội vàng chạy tới: “Nương, vừa rồi Tạ Chiêu Ninh đánh con, chắc chắn là thật! Nàng ta thật sự tát con một cái!”
Khương thị và Lâm thị nhìn hai người, khi nãy qua khe sáng cửa sổ, dường như bọn họ nghe thấy Tạ Chiêu Ninh nói Tạ Minh San hắt nước nóng vào nàng, nhưng nay Tạ Minh San lại nói là Tạ Chiêu Ninh đánh nàng ta, vậy rốt cuộc lời ai nói mới đúng?
Tạ Minh San nóng ruột nhìn Lâm thị, buông tay đang che mặt, đưa ra cho họ xem. Trong mắt nàng ta, Tạ Chiêu Ninh quả thật là kẻ đáng sợ, nàng thật sự dám ra tay đánh người, hơn nữa còn dùng lực rất mạnh!
Thế nhưng nàng ta lại thấy rõ ánh mắt Khương thị và Lâm thị đều mang theo vẻ nghi ngờ.
“Minh San, vừa rồi bọn ta nghe thấy tiếng động, con hắt nước nóng vào Tạ Chiêu Ninh, chuyện này rốt cuộc là thế nào.” Lâm thị mở miệng hỏi.
Âm thanh cái tát khi nãy đã bị tiếng chén vỡ át đi nên người ngoài không nghe thấy, chỉ nghe thấy lời tố cáo của Tạ Chiêu Ninh, huống chi trên mặt Tạ Minh San cũng không hề có vết sưng đỏ, chỉ có phần dưới hàm bên tai hơi hồng lên, nhưng cũng chẳng giống dấu bàn tay.
Tạ Minh San đâu biết rằng Tạ Chiêu Ninh vốn là kẻ xảo trá, những thủ đoạn trừng phạt người khác đều luyện đến thuần thục, nàng đã học được cách đánh mà chẳng để lại dấu vết từ lâu rồi.
Lúc này Tạ Chiêu Ninh cũng bước đến, khóe mắt đỏ hoa, tay trái nắm chặt tay phải, chỉ thấy bàn tay phải bị nước sôi làm đỏ ửng cả một mảng, dường như tổn thương rất nặng. Nàng nghẹn ngào nói: “Nhị bá mẫu, con thật sự không hề đánh muội muội, con chỉ bảo muội muội mặc áo lót vàng nhạt sẽ hợp hơn, muội muội liền không vui, còn làm đổ chén trà nóng khiến tay con bị bỏng... Đều là tại con nhiều lời, thế nhưng muội muội, vì sao muội lại vu khống ta, muội có làm gì đâu, ta sao có thể đánh muội được?”
Tạ Minh San suýt nữa thốt lên: sao ta lại không làm gì, rõ ràng ta đã mắng ngươi là con tiện nhân, chính ngươi tức giận mới đánh ta!
Thế nhưng lời ấy xoay một vòng trong miệng nàng ta lại không dám thốt ra. Bởi nàng ta biết, nếu nói ra thì e là hậu quả còn nặng hơn cả việc Tạ Chiêu Ninh đánh người. Tạ Minh San vốn quen được nuông chiều, từ trước đến nay toàn là nàng ta ức hiếp người khác, nào có chuyện người khác ức hiếp nàng ta! Trong lòng nàng ta uất ức, nước mắt trào ra: “Nương, tam thẩm, con thật sự không hề hắt nước trà, chính là Tạ Chiêu Ninh đã đánh con!”
Lâm thị nửa tin nửa ngờ, theo dấu vết thì quả thật chẳng có gì chứng tỏ Tạ Chiêu Ninh đánh người, trái lại còn thấy nàng bị bỏng, chén trà vỡ vụn, mọi chứng cứ đều xác thực, nhưng con gái lại tỏ vẻ uất ức như thế, không giống nói dối.
Tạ Chiêu Ninh đau đến mức rít từng hơi, vẫn ôm tay tiếp tục nói: “Minh San muội muội, đêm qua ta chép kinh Phật đến tận khuya, giờ tay đã mỏi rã rời, nào còn sức mà đánh muội. Mẫu thân, tay con đau lắm...”
Đôi mắt long lanh của nàng ngước nhìn Khương thị, mềm mại tựa mắt mèo khiến người khó lòng cự tuyệt.
Tính tình nàng có tệ thế nào thì cũng là con gái mình.
Trong lòng Khương thị thoáng mềm xuống, bèn dặn dò tỳ nữ: “Mau lấy ít băng vải và thuốc trị thương lại đây!”
“Ta làm ngươi bị bỏng lúc nào chứ!” Tạ Minh San gấp đến mức giậm chân, nàng ta chưa bao giờ bị người ta vu khống thế này, nhìn gương mặt Tạ Chiêu Ninh lúc giả bộ yếu đuối, quả thật giống y như thật, thế nhưng rõ ràng ban nãy Tạ Chiêu Ninh còn lạnh lùng uy hiếp, nói muốn cắt lưỡi nàng ta!
“Ngươi... ngươi đúng là kẻ bịa đặt đầy mồm! Hôm nay ta quyết không tha cho ngươi!” Tạ Minh San thấy mọi người chẳng ai tin lời mình, trái lại đi tin kẻ tiện nhân Tạ Chiêu Ninh, nàng ta vô cùng tức giận, vừa nói vừa lao tới định đánh người.
Lâm thị lập tức đưa tay kéo nàng ta lại, nghiêm giọng quát: “Rốt cuộc con phát điên cái gì thế, sao lại nói ra những lời lẽ như vậy! Chính con làm người khác bị thương, còn muốn vu khống cho người ta đánh con, từ khi nào lại học được thói xấu xa này!”
Lâm thị xuất thân thư hương, vốn dạy dỗ con gái rất nghiêm, chỉ vì Tạ Minh San là út nên mới nuông chiều, bây giờ nghe nàng ta nói những lời hồ đồ như thế, lại còn muốn đánh người, Lâm thị giận đến nỗi gân xanh nổi lên.