Tạ Huyên vốn chưa từng nghĩ đến những cô gái trong nhà mình. So với Định Quốc Công phủ, bọn họ vẫn còn kém xa, huống hồ đó lại là thế tử gia, là người được cả thành Biện Kinh săn đón, vì thế khi ông và huynh trưởng nhìn thấy Tạ Chiêu Ninh đứng cạnh thế tử gia, phản ứng đầu tiên chính là hoảng hốt.
Bởi họ hiểu rõ, những kẻ từng ôm mộng tưởng ấy thì kết cục về sau đều thảm hại thế nào, ông đã thoáng nghĩ Chiêu Ninh lạc lối, sau biết không phải mới nhẹ nhõm thở ra. Tóm lại, đó quyết không phải người mà nàng có thể vọng tưởng.
Hứa tiên sinh cũng gật đầu nói: “Lang quân cần thận trọng trong hành sự mới phải. Thế nhưng triều chính vốn nhiều sóng gió, thực sự lâm nguy cũng là những đại tộc kia, còn Tạ gia ta cũng có thể giữ yên ổn, lang quân không cần quá mức lo lắng.”
Tạ Huyên chỉ thở dài: “Tổ chim bị lật, sao còn trứng lành, chuyện triều đình vốn rối ren chằng chịt, nào dễ phân minh.”
Hiện nay Tạ gia miễn cưỡng có thể coi là dựa được vào Định Quốc Công phủ, lại vì mối giao tình của Uyển Ninh mà nương nhờ Cao gia, thế nhưng sau này sẽ ra sao đây?
Tạ Huyên chỉ mong gia đình mình bình yên, mấy đứa con gái hòa thuận, đều có thể gả vào chốn tử tế, hai đứa con trai thì một đứa lập công nơi sa trường, một đứa đăng khoa bảng vàng, ấy là phúc phận lớn lao nhất. Hiện giờ mọi việc đều đang đi về phía tốt, Chiêu Ninh cũng đang dần đổi khác, Uyển Ninh và Chỉ Ninh vốn hiền thuận, Nghĩa ca nhi lại càng khiến ông hài lòng, quả thật đã lập công ngoài chiến địa, được phong làm Tuần kiểm, lúc này chỉ còn đợi một ngày Liêm ca nhi đề tên bảng vàng mà thôi.
Nghĩ đến Tạ Thừa Liêm thông minh lanh lợi, chuyên cần học tập, Tạ Huyên tin rằng đứa con này trong tương lai tất sẽ không phụ kỳ vọng của ông.
Khi hai người đang trò chuyện, ngoài cửa vang lên tiếng thông truyền, chính là Lý quản sự tới.
Tạ Huyên khẽ nhíu mày, Lý quản sự vốn thay ông quản chuyện trong phủ, còn Hứa tiên sinh cùng ông bàn việc triều chính, bình thường ông ta sẽ không đến quấy rầy. Nay đã tới, ắt hẳn là có chuyện hệ trọng. Vì vậy ông gật đầu nói: “Mời Lý quản sự vào đi.”
Hứa tiên sinh lập tức khom mình lui ra.
Quả nhiên Lý quản sự bước vào, ông ta là một trung niên nhân mặt mày thật thà, hai bên mép để râu, trên người mặc áo dài hoa tròn, vừa vào ông ta đã chắp tay: “Lang quân, chuyện chiếc ngọc bình nhỏ lần trước ngài bảo tra xét... đã có kết quả rồi.”
Lúc này Tạ Thừa Nghĩa đã về phòng nghỉ, Khương thị nhận được thư của Tạ Huyên thì vội vã đến thư phòng.
Khi bà ấy đến, vừa thấy Tạ Chỉ Ninh đang quỳ trên đất, có lẽ nàng ta bị gọi đến gấp, vốn đã rửa mặt chuẩn bị nghỉ ngơi, tóc chỉ búi một vòng nhỏ, trên người khoác áo dài lụa màu trắng bạc, nàng ta khóc lóc thảm thiết, nước mắt đầm đìa.
Tạ Huyên thấy thê tử tới, lạnh mặt bảo Lý quản sự dẫn theo gia nhân lui ra, khép chặt cửa phòng.
Sau đó ông ném chiếc ngọc bình nhỏ xuống trước mặt Tạ Chỉ Ninh, trầm giọng hỏi: “Lý quản sự đã tra được, ngọc bình này chính là do con mua. Con nói rõ ràng cho ta, việc hạ độc Uyển Ninh rồi đổ tội cho Minh San, rốt cuộc có liên quan gì đến con!”
Sắc mặt Tạ Chỉ Ninh hoảng hốt, nàng ta vội kêu: “Phụ thân, nữ nhi thật sự không biết, nữ nhi... nữ nhi chưa từng làm việc ấy!”
Khi Khương thị đến, bà ấy đã nghe người thông truyền kể rõ đầu đuôi sự việc. Trên đường đi lửa giận đã chất đầy trong ngực, bởi thế lúc bước vào cửa bà ấy đã không nể nang mà mắng: “Ta đã nói là nó không có lòng tốt, chàng lại chẳng tin, giờ tra ra quả nhiên chính là nó!”
Bà ấy đi thẳng đến trước mặt Tạ Chỉ Ninh, chất vấn: “Ngươi nói xem, thường ngày Uyển Ninh đối đãi với ngươi thế nào, cớ sao ngươi lại hạ độc con bé, còn muốn đổ vạ cho Minh San! Từ ngày Chiêu Ninh trở về, trong phủ gà chó chẳng yên, có phải đều là do ngươi gây nên không!”
“Con...” Tạ Chỉ Ninh như thể bị dọa đến sắp khóc, nàng ta dập đầu thật mạnh trước Tạ Huyên rồi run rẩy nói: “Phụ thân, mẫu thân minh giám, nữ nhi quả thật chưa từng hại Uyển Ninh tỷ, cũng chưa từng vu cho Minh San đường tỷ, những chuyện rối rắm trong nhà đều không liên quan đến con. Con vốn dĩ luôn an phận, cũng chỉ biết kính thuận với hai tỷ tỷ, sao có thể hại Uyển Ninh tỷ được!”
Khương thị hoàn toàn không tin, bèn nói: “Nếu chẳng liên can đến ngươi, vậy vì sao ngọc bình lại do tỳ nữ của ngươi mua? Ngươi lấy gì giải thích chuyện này?”
Tạ Chỉ Ninh càng thêm ấp úng, lúc ấy Tạ Huyên mới trầm giọng: “Ta luôn nghĩ ngươi vốn thật thà hiền hậu! Nhưng cuối cùng bao nhiêu chuyện trong phủ lại dính dáng đến ngươi. Việc hạ độc có phải do ngươi hay không! Nếu ngươi còn không nói thật, ta sẽ lập tức dùng gia pháp!”