Khương Hoán Nhiên bề ngoài luôn cười tươi roi rói với nàng, nhưng trong lòng lại không ưa nàng, thậm chí hắn ta còn từng dùng mánh khóe tính kế nàng, dẫu chỉ là những chuyện vô thưởng vô phạt, song vẫn khiến nàng vô cùng chán ghét.
Nghĩ đến việc người này sau này chắc chắn sẽ bước lên đỉnh cao quyền thế, nàng khẽ cúi người, cũng cất tiếng gọi: “Hoán Nhiên biểu ca bình an.”
Khương Hoán Nhiên cười gật đầu: “Lần trước gặp Chiêu Ninh biểu muội đã là nửa năm trước rồi.”
Thấy hắn ta mặt mày tươi cười, Thịnh thị ngược lại chỉ liếc hắn ta một cái.
Tạ Uyển Ninh nhìn thấy Khương Hoán Nhiên, ánh mắt khẽ sáng lên, nàng ta cũng cúi người chào hỏi, Khương Hoán Nhiên cũng cười đáp lại, thế nhưng trong lòng Tạ Uyển Ninh lại lạnh lẽo thêm đôi phần.
So với Khương Hoán Nhiên, hai vị đường huynh con nhà nhị cữu cữu quả thực chẳng mấy xuất sắc, nhưng Khương Hoán Nhiên và nàng ta lại không thân thiết, Khương Hoán Nhiên tuy lớn lên ở Khương gia, nhưng vẫn luôn sống trong Quốc Tử Giám, rất khó trở về nhà. Hơn nữa, nàng ta luôn cảm thấy hắn ta đối với mình chỉ giữ lễ độ bên ngoài, thực chất thì hờ hững coi thường, thậm chí còn không bằng Tạ Chiêu Ninh, ánh mắt hắn ta nhìn Tạ Chiêu Ninh còn mang theo vài phần cợt nhả thoáng hiện rồi biến mất, nhưng khi nhìn nàng ta lại là sự lạnh nhạt thực sự, như thể chẳng hề để vào mắt.
Trước khi đến đây, nàng ta đã biết đại biểu ca vừa đỗ Giải Nguyên, tiền đồ sau này chắc chắn không tệ, lại nghĩ đến tài hoa của đại biểu ca, đúng là mẫu người chồng tốt. Thế nhưng nàng ta có nguyên tắc riêng, đó là đàn ông không thích mình thì cũng chẳng cần gắng gượng, huống chi sinh mẫu của đại biểu ca chính là đại cữu mẫu.
Hơn nữa, dẫu bây giờ hắn ta là Giải Nguyên, ai biết được tiền đồ thật sự sau này sẽ ra sao, những người từng đỗ Đệ Nhất Giáp như Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa, sau này cũng rất nhiều người làm quan tầm thường.
Nghĩ vậy, Tạ Uyển Ninh chỉ mỉm cười, sau này nàng ta nhất định phải gả vào nhà cao cửa rộng, đương nhiên sẽ không cố chấp với chuyện này.
Vì nghĩ ba đứa ngoại tôn đi đường xa chắc hẳn đã mệt mỏi, Khương Thanh Sơn lập tức bảo các tiểu tư đánh xe ngựa về nhà nghỉ ngơi trước, ngày mai hãy đến chùa Tam Thánh Tự đón Lễ Phật Đản.
Tạ Chiêu Ninh vốn đã sốt ruột muốn trò chuyện cùng đại cữu mẫu từ lâu, đợi mọi người hầu hạ Khương Thanh Sơn run rẩy bước lên xe ngựa xong, nàng chuẩn bị tiến vào xe ngựa của đại cữu mẫu. Vừa lúc quay đầu lại, nàng lại thấy đại cữu mẫu mỉm cười vẫy tay, ra hiệu cho nàng nhanh chóng lên xe.
Nàng cũng cười, nhấc tà váy, không cần ghế đẩu nhỏ, chỉ vịn vào tay đỡ mà nhảy vọt lên xe ngựa khiến đại cữu mẫu không khỏi cảm thán: “Sao về Biện Kinh nuôi đã một năm rồi, mà vẫn cứ là một con khỉ hiếu động thế này!”
Nhưng sợ nàng ngã, bà vội vươn tay đỡ lấy rồi quay đầu dặn Khương Hoán Nhiên bên cạnh: “Con đi ngồi xe ngựa của đệ đệ con đi.”
Trong xe ngựa, hai dì cháu mới thực sự gặp lại.
Thịnh thị ôm Tạ Chiêu Ninh vào lòng, vừa khóc vừa cười: “Đại cữu mẫu cứ ngỡ phải bảy tám năm nữa mới gặp lại con, khi ấy có lẽ con đã xuất giá rồi, không ngờ nay lại được gặp sớm thế này! Để ta xem nào...” Bà nâng mặt nàng lên ngắm kỹ: “Lúc rời Tây Bình Phủ vẫn còn là khuôn mặt tròn trịa nhỏ nhắn, sao giờ lại gầy đến mức cằm nhọn thế này.”
Thịnh thị nói đến đây thì đau lòng khôn xiết, bà cho rằng khuê nữ có khuôn mặt tươi tắn đầy đặn mới là xinh đẹp.
Tạ Chiêu Ninh mỉm cười: “Cữu mẫu vẫn tròn trịa phúc hậu như xưa!” Rồi nàng hỏi: “Sao người lại trở về đột ngột vậy, có phải cữu cữu sắp được điều về Biện Kinh nhậm chức rồi không?”
Kiếp trước, đại cữu cữu được điều về Biện Kinh là chuyện của một năm sau, nàng cũng không rõ vì sao lúc này ông ấy lại được điều về sớm đến thế.
Thịnh thị mỉm cười đáp: “Quả thực sắp được điều về, nhưng có lẽ còn cần vài tháng nữa! Ta về trước để thu xếp nhà cửa.”
Sau đó bà ấy hỏi thăm việc nàng chung sống với gia đình ra sao, nàng không muốn để cữu mẫu lo lắng nên mỉm cười đáp: “Mọi việc đều tốt cả, người cứ yên tâm đi!”
Thịnh thị liếc nàng rồi nói: “Bây giờ còn biết giấu giếm cữu mẫu nữa rồi! Ngày trước con ở Tây Bình Phủ gây họa đốt cả quầy hàng của người ta mà cũng không dám giấu ta!”
Trên xe ngựa có đốt một lò nhỏ, người hầu thân cận của Thịnh thị là Phục Vân đang pha trà, khi nước trà sôi, Thịnh thị thấy màu rất đẹp nên bưng lên rót cho nàng một chén, bà vốn quen uống trà ở Tây Bắc theo cách pha đơn giản như vậy, những kỹ thuật điểm trà đang thịnh hành ở Biện Kinh bà thấy rườm rà.