Trong lòng Tạ Chiêu Ninh thoáng dâng lên một ý nghĩ, nếu như nàng có thể giúp Cố gia không lụi bại, liệu có thể gián tiếp ngăn chặn được sự vươn lên của Tưởng gia không?
Thế nhưng nàng hiểu rõ, bản thân cũng chỉ biết được những chuyện mơ hồ này. Nàng vốn là nữ tử khuê các, trước mặt quyền quý thực sự thì nhỏ bé vô cùng, muốn chen chân vào cuộc tranh đấu quyền lực cấp độ ấy quả thực chỉ là lời nói hão huyền.
Khi nàng vừa đi vừa nghĩ, từ không xa lại nghe thấy giọng Đại cữu mẫu vang lên: “Chiêu Chiêu à, con đi đâu vậy! Cữu mẫu tìm con lâu lắm rồi!”
Ngay sau đó, Thịnh thị ào đến ôm chầm lấy Tạ Chiêu Ninh, đôi mắt đã đỏ hoe vì lo lắng.
Nàng lập tức dâng lên chút hối lỗi, không ngờ bản thân lại chần chừ ở chỗ Cố Tư Hạc quá lâu, lại quên không sai người báo một tiếng với Đại cữu mẫu, khiến bà phải lo lắng vô cớ.
Hai biểu tỷ đứng phía sau lưng Tạ Chiêu Ninh cũng lộ vẻ ngượng ngùng. Khương Thiến khẽ nói: “Chiêu Chiêu, là do chúng ta chỉ mải nhìn thứ khác mà quên để ý đến muội. Nếu muội gặp chuyện gì, chúng ta chắc chắn sẽ tự trách cả đời mất!”
Nói dứt lời, nàng ta đưa tay lau nước mắt.
Tạ Chiêu Ninh nghe vậy thì thấy ấm lòng, rõ ràng là chính nàng chạy loạn không biết đường về, vậy mà Đại cữu mẫu lại lo lắng cho nàng, hai biểu tỷ còn tự trách bản thân không chăm sóc nàng chu đáo, thật là những người tốt bụng biết bao. Nàng càng thêm hối hận, vội vàng nói: “Đây là lỗi của con, là tự con chạy loạn, làm sao có thể trách mọi người được!”
Hai biểu tỷ lại nắm chặt tay nàng, Khương Nguyên nghiêm túc nói: “Dù muội chỉ nhỏ hơn chúng ta một tuổi, nhưng vẫn là muội muội, lẽ ra chúng ta phải trông chừng muội cho thật tốt!”
Thịnh thị âu yếm ôm cả ba tỷ muội vào lòng, nói: “Thôi được rồi, hai con đừng tự trách nữa, chúng ta mau vào đi, chiều nay còn phải đến điền trang nữa.”
Tạ Chiêu Ninh ngạc nhiên, nàng không hề hay biết chuyện đi điền trang.
Thịnh thị cười nói: “Hôm nay thời tiết dễ chịu, ngoại tổ phụ con bảo nếu mọi người không về nhà nữa thì đến điền trang ăn cơm. Khương gia ta có một điền trang ngay gần Tam Thánh Tự, rộng ba trăm mẫu, mẫu thân con và ta trước kia thường xuyên đến đó.”
Khương Thiến tiếp lời: “Chiêu Chiêu chưa từng đến nên bây giờ đúng là mùa đẹp nhất của điền trang, trên cây anh đào trĩu trái, kết thành chùm khiến cành sắp quỵ, lại có mận với tỳ bà đã chín ăn được rồi. Trong điền trang còn có một ao cá, Chiêu Chiêu muốn câu cá cũng được!”
Nói đến đây, Khương Thiến tự nhiên nuốt nước bọt vì nghĩ đến mùi vị trái cây.
Thịnh thị vội vàng can gián: “Câu cá thì không được!” Sau đó bà liếc qua Phục Vân dặn dò, bắt người canh giữ ao cá cẩn mật, tuyệt đối không để mấy nương tử và lang quân lại gần.
Mấy tỷ muội bèn xô đẩy cười khúc khích, vừa muốn trêu Thịnh thị lại vừa thấy thích thú vì bà lo lắng.
Bốn người vừa vào đến Tam Thánh Tự thì thấy, khuất sau một khóm tre xanh không xa, Khương Thanh Sơn dường như đang nói chuyện với Khương Hoán Nhiên.
Khương Thanh Sơn vốn là tướng võ, người cao lớn nhưng Khương Hoán Nhiên còn cao hơn ông ta nửa cái đầu, hắn ta đứng thẳng như cây tùng mà hơi cúi đầu chăm nghe tổ phụ giảng.
Thịnh thị bèn kéo các nàng lại chờ, đợi hai người tổ tôn nói xong rồi mới đi qua.
Hai biểu tỷ nôn nóng không chịu được, nói muốn đi thắp hương ở Điện Địa Tạng Vương bên cạnh, Thịnh thị lo ngại nên muốn đi theo, bèn dặn Tạ Chiêu Ninh đứng đợi tại chỗ, chờ tổ phụ xong chuyện là có thể đi.
Tạ Chiêu Ninh cũng bằng lòng, nàng đứng dựa dưới gốc cây hòe cổ thụ rộng, nơi ba người ôm mới vừa vặn, ngẩng đầu nhìn những tán lá hòe rủ xuống in bóng trên người, cảm thấy vẻ đẹp yên tĩnh đặc biệt.
Lúc này giọng Khương Thanh Sơn bỗng cao hơn: “Làm việc gì cũng phải theo đường ngay, thứ con làm không phải đường ngay. Hôm nay ta nghe con bàn với biểu đệ chuyện đấu rượu, biểu đệ thật thà lương thiện, con không được dạy hư nó. Trước mặt mọi người ta không tiện mắng, ta chỉ lười nói coni!”
Khương Hoán Nhiên đáp: “Tổ phụ, người nói thế nào là đường ngay? Con không làm điều phạm pháp, không phản nhà bỏ nước, sao lại không phải đường ngay. Người luôn bảo con theo đường ngay, người đi đường ngay bao năm chẳng phải cũng vì thương bệnh mà về nhà dưỡng già sao, chẳng còn gì nữa. Phụ thân con chinh chiến bấy lâu, chỉ là một Đô thống, trước mặt Tạ Huyên người văn quan bệ rạc kia còn thấp hơn một bậc. Vậy đây chẳng lẽ không phải đường ngay?”
Nghe ra Khương Hoán Nhiên làm chuyện thất lễ, lại thêm lời hắn ta vừa nói với Tạ Thừa Nghĩa sáng nay, nên ngoại tổ phụ mới quở trách.